Vừa bước vào phòng, hắn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi cạnh giường. Trên giường là một thiếu phụ cực kì xinh đẹp nhưng khuôn mặt lai xanh xao tiều tụy, hai mắt nhắm nghiền. Người đàn ông quay đầu lại và nói:
-Bảo nhi, cuối cùng thì con đã tỉnh.
Hắn nhìn thẳng vào mặt người đàn ông này thì thấy đó là một người dỏng cao, râu ba chòm, khuôn mặt nghiêm nghị, đầy uy thế, đặc biệt ánh mắt lấp lánh tinh quang như nhìn thấu lòng người. "Đây chính là cha ta ở thế giới này, đúng là Trần Thì Kiến dại danh đỉnh đỉnh. Nhưng ánh mắt người sắc bén quá, không biết có nhận ra ta không phải con ông hay không?" Hắn cảm thấy chột dạ. Tuy vậy, hắn vẫn cúi đầu lên tiếng:
-Phụ thân.
Trần Thì Kiến nhẹ xoa đầu hắn và nói:
-Cả tuần nay con đột nhiên bất tỉnh khiến cho ta và mẫu thân con vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao. Mẫu thân con vì quá lo lắng và chăm sóc cho con, hai ngày nay đã lâm trọng bệnh không dậy nổi. Ta nghe Tiểu Lan, Tiểu Cúc báo rằng con đã tỉnh khiến ta cảm thấy nhẹ lòng. Nay con thấy trong người thế nào, đã khỏe hẳn chưa?
Cảm thấy hai người cha mẹ này rất yêu thương và lo lắng cho mình, với lại đã lâu lắm rồi hắn chưa nhận được một sự quan tâm nào của cha mẹ, mắt hắn ươn ướt và cổ họng hắn như nghẹn lại. Hắn nói:
-Con... con thật bất hiếu vì để phụ thân, và mẫu thân lo lắng!
Thì Kiến nói:
-Bảo nhi ngoan, con hãy đến xem mẹ con thế nào.
Hắn tiến đến bên giường, nắm tay thiếu phụ vốn là mẹ của hắn ở thế giới này. Điều làm hắn ngạc nhiên là làn da của thiếu phụ y chang như của hắn vậy: trắng như bạch ngọc và rất đỗi mịn màng. Tuy nhiên, thật bất ngờ, khi tay hắn vừa chạm vào Trần phu nhân, bà liền mở mắt ra dù trước đó hai ngày bà đã bất tỉnh. Nhìn thấy hắn, bà liền òa khóc, ôm chặt hắn vào lòng, và nói:
-Bảo nhi của mẹ, con đã tỉnh lại rồi. Mẹ mừng quá! Ôi, con của mẹ.
Trần phu nhân ôm chặt hắn, ép đầu hắn vào bầu ngực no tròn của mình, như sợ mất hắn. Trần Thì Kiến thì quay mặt đi chỗ khác vì quá xúc động. Còn hắn thì không kiềm chế được nên mắn hắn đả nhòa đi. Hắn nghẹn ngào:
-Mẫu thân, con thật bất hiếu.
Trần phu nhân lập tức nói:
-Không, con không có lỗi gì cả. Ôi, con của tôi.
Rồi bà kể cho hắn nghe hắn đã bất tỉnh cả tuần đã khiến bà lo lắng, đau khổ như thế nào. Bà sợ hắn chết đi nên đã cầu xin trời phật cho bà được chết thay cho hắn. Nay hắn đã tỉnh lại và khỏe mạnh như xưa, bà mừng rỡ lắm. Bà nói bà sẽ đi chùa Hương để Lễ Phật vì đã nhận lời bà cầu xin. Trong lúc trò chuyện với Trần phu nhân, hắn nhận ra bà rât trẻ chỉ khoảng 38 tuổi nhưng vô cùng xinh đẹp. Nhưng nét đẹp của bà là một nét đẹp quý phái pha lẫn sự thánh thiện, và tràn đầy phúc hậu khiến cho người đối diện ai cũng muốn ngắm nhìn, tôn kính. "Mẹ ta trẻ đẹp như thế hèn gì ta cũng đẹp a". Hắn nghĩ thầm một cách thích thú.
Bỗng có tiếng Tiểu Cúc vang lên:
-Thưa Lão gia, có sứ giả đến truyền Lão gia vào Triều ạ!
Trần Thì Kiến nghe báo thì sống lưng liền thẳng tắp, mắt lóe tinh quang. Ông quay sang nhìn vợ con rồi nói:
-Phu nhân và Bảo nhi bảo trọng thân thể. Ta phải đi ngay đây!
Nói xong, ông rời đi. Trần phu nhân vuốt ve mái tóc của hắn và nói:
-Tội nghiệp cha con luôn hết lòng vì dân vì nước. Con hãy nên giống người!
Trò chuyện với Trần phu nhân, mẹ mình độ hai canh giờ, hắn xin phép mẹ cho trở về phòng nghỉ ngơi. Trên đường về phòng, hắn được Tiểu Lan, Tiểu Cúc cho biết hắn chính là người con độc nhất của Trần Thì Kiến và Trần phu nhân, tên Trần Quốc Bảo. Đồng thời hắn được cả dòng họ kỳ vọng rất cao sẽ cùng với cha mình làm rạng danh tiên tổ. Có rất nhiều quan lớn và vương gia trong triều muốn kết thông thông gia với Trần Thì Kiến vì hắn. Và đúng như những gì hắn được biết ở thế giới cũ thì phủ Thiên Trường này có Hành cung của Nhà Trần, và nó cũng được xem là Kinh đô thứ hai của cả nước. "Rất là thú vị nhưng cũng hết sức phức tạp a", hắn thầm nghĩ. "Cuộc đời tiếp theo của mình chắc sẽ không bình ổn đâu vì cuộc chiến chống Nguyên Mông lần thứ hai sắp sửa diễn ra rồi", hắn nhẩm tính.
Về phòng, hắn muốn đi tắm cho đầu óc sảng khoái, liền gọi Tiểu Lan, Tiểu Cúc chuẩn bị. Hai nàng nghe gọi liền lộ vẻ vui mừng và nhanh chóng đi ngay. Trong khi chờ đợi, hắn đi một vòng quanh căn phòng của mình thì thấy rất là gọn gàng ngăn nắp. Hắn nghĩ chắc là do Tiểu Lan, Tiểu Cúc chăm chỉ quét dọn mới được như vậy. Tới một tủ sách, hắn thấy có hai quyển sách cổ, bìa đã ố vàng, gáy đã sờn nhưng vẫn được đặt ở vị trí trang trọng. Khi giở ra, hắn mới hay đó là bí kíp võ công, có lẽ đây là bí kíp mà Quân Bảo vẫn thường luyện tập chăng? Một quyển là Trường Xuân Quyết, một quyển là Thiên Địa Đao Pháp. Trường Xuân Quyết là bí kíp luyện nội công. Còn Thiên Địa Đao Pháp chính là Đao phổ, được chia làm hai phần. Phần thứ nhất là Thiên Địa Đại Đao Pháp và phần thứ hai là Thiên Địa Đơn Đao Pháp. Hắn khấp khởi mừng thầm: "có hai quyển sách này, ta có thể tồn tại ở thế giới này a! Tưởng là xuyên đến một thế giới mới nhưng lại là Thời Trần chống Nguyên Mông, đúng là mới mà cũ!" Với sự hiểu biết khá tốt về Lịch sử, cụ thể là Nhà Trần, cùng với việc bản thân từng là Hoàng đai đệ tam đẳng Việt Võ Đạo, hắn nghĩ mình sẽ sống được, sống tốt cho dù có là thời chiến tranh. Bởi vì, hắn đã xem thế giới này là cũ thì mọi chuyện hắn đều có thể vượt qua.
-Công tử, nước đã xong. Mời công tử vào tắm cho khỏe! Tiểu Lan thỏ thẻ lên tiếng.
Hắn bước vào phòng tắm thì Tiểu Cúc nhanh chóng tiến đến giúp hắn cởi quần áo. Nước trong bồn tỏa mùi thơm ngào nghạt khiến hắn cảm thấy dễ chịu. "Mình bây giờ không còn là Ngô Gia Bảo nữa mà là Trần Quốc Bảo. Vậy mình phải sống tốt và tận hưởng cuộc sống của thế giới mới mà cũ này". Nghĩ xong, hắn vươn tay phải ra kéo Tiểu Cúc vào lòng, ngón tay hắn lần mò xuống vùng kín của nàng mà mân mê. Tay trái còn lại hắn đặt lên bầu vú tròn nhỏ của Tiểu Lan mà bóp nắn. Tiểu Cúc mặt đỏ bừng, miệng kêu "uhm, uhm", vùng kín của nàng nước nhẹ rỉ ra. Còn Tiểu Lan thì thân hình bắt đầu vặn vẹo, hơi thở có chút gấp gáp. Phải nói về khoản này thì hắn, Ngô Gia Bảo, được xem là cao thủ. Bởi nhờ đọc rất nhiều sách khoa học, xem phim, cũng như đọc nhiều truyện sắc hiệp, nên hắn rất biết cách kích thích nữ giới. Hắn đang lim dim mắt, cảm nhận nước từ vùng kín của Tiểu Cúc đang từ từ chảy ra nhiều, còn đầu ti của Tiểu Lan bắt đầu săn lại. Bất chợt, em bé của hắn ngẩng cao đầu lên... Có lẽ vì thường xuyên chăm sóc cho Trần Quốc Bảo, nên khi vừa thấy thế, Tiểu Lan vội lấy tay xoa nhẹ em bé của hắn, còn Tiểu Cúc lập tức dang rộng hai chân ra chờ sẵn. Hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa và cho em bé của mình được thỏa mãn ngay. Ấn nhẹ đầu em bé nơi khe suối đang rỉ nước của Tiểu Cúc, hắn liền nhấn mạnh một cái. Em bé vừa to vừa dài của hắn liền chui sâu vào khe suối của Tiểu Cúc, rất ngọt. Tiểu Cúc gần như không chịu nổi liền rên lên một tiếng nhỏ. Thế là hắn thọc em bé của mình ra vô liên tục trong âm đạo của Tiểu Cúc. Thấy cảnh này, Tiểu Lan cũng hứng tình lên, cọ cọ hai đầu ti săn nhọn của nàng vào lưng hắn, miệng cứ kêu: "công tử, công tử". Sau khi ra vô trong âm đạo của Tiểu Cúc không biết bao nhiêu lần, hắn rút em bé đã bóng lưỡng của mình ra, chọc thẳng vào âm đạo của Tiểu Lan, và dập liên tục. Tiểu Lan hồn xiêu phách lạc cho đến khi hắn phun đầy tinh dịch vào âm đạo của nàng...
Sau khi mây mưa với Tiểu Lan, Tiểu Cúc xong, hai nàng giúp hắn tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo cho hắn một cách thật nhu mì, tỉ mỉ khiến hắn hết sức hài lòng. Hắn đã chọn một bộ đồ trắng, đeo dây thắt lưng màu vàng to bản, làm toát lên vẻ anh tuấn và quý phái của hắn. Tiểu Lan, Tiểu Cúc cùng mặc đồng phục màu xanh ngọc đi bên cạnh mà cứ nhìn trộm hắn, lòng đầy ái mộ. Hắn xuống dùng cơm với Trần phu nhân, hầu chuyện bà khoảng một canh giờ, rồi xin phép bà đi dạo phố vào buổi tối một chút, vì hắn muốn khám phá một chút. Trần phu nhân muốn giữ con bên mình, nhưng vì quá thương nên chiều hắn. Bà dặn: "Con mới khỏe lại nên hãy cẩn thận nghen con. Buổi tối trời hay trở lạnh lắm đó!"
Từ biệt Trần phu nhân, hắn đi cùng Tiểu Lan, Tiểu Cúc xuống phố. Hai nàng xinh xắn đi hai bên, còn hắn đẹp trai đi chính giữa khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Có thể nói hắn cùng Tiểu Lan, Tiểu Cúc đi tới đâu thì phố phường như sáng ra tới đó. Với lại lúc này, Tiểu Lan, Tiểu Cúc khá xinh, không ai nghĩ là người hầu của hắn cả.