Hắn giật mình thức giấc vào khoảng nửa đêm và ngay lập tức hắn nhận ra có điều gì khang khác. Cái giường hắn đang nằm không phải là cái giường mà hắn thường ngủ vì nó rộng hơn nhiều và êm ái hơn nhiều. Xung quanh giường là bốn bức màn che bằng lụa mỏng, màu xanh nhạt, mùi hương thoang thoảng. Mở mắt nhìn khắp phòng, hắn thấy đây đúng là không phải phòng của hắn, bởi lẽ nó rất rộng, rộng gấp năm lần căn phòng của hắn. Giữa phòng là một bộ bàn ghế bằng gỗ lim đen bóng, hoa văn tinh xảo, và chính giữa bàn là một bộ ấm trà bằng gốm sứ rất đẹp. Phía trên trần là những chùm đèn lồng đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu và ấm áp. Lúc này, hắn mới nhìn xuống thân mình thì thấy mình đang mặc một bộ đồ ngủ như trong các phim cổ trang mà hắn vẫn thường xem. Hắn hốt hoảng, la lên:
-Cái gì vậy trời?
Ngay lập tức, cửa phòng mở ra, hai thân ảnh màu xanh lao vút đến bên giường hắn, mừng rỡ kêu lớn:
-Công tử, công tử đã tỉnh lại rồi!
Hắn quay lại và nhìn thấy hai cô gái trạc tuổi nhau, cao ngang bằng nhau (khoảng 1m55), mặc đồng phục màu xanh gọn gàng, đang khom người nhìn hắn. Hắn liền hỏi:
-Hai cô là..?
Cả hai cô gái liền xịu mặt xuống. Một trong hai cô lên tiếng:
-Công tử quên tỷ muội tiện nữ luôn rồi sao? Tỷ muội tiện nữ là Tiểu Lan, Tiểu Cúc luôn hầu hạ công tử đây mà!
Hắn ớ người ra vì từ nào đến giờ hắn đâu có ai hầu hạ: ban ngày đi làm, ban đêm đi học thêm hắn vẫn có một mình. Ba mẹ hắn xa nhau khi hắn còn rất nhỏ. Hiện tại thì mẹ hắn ở rất xa nên hắn thuê một phòng trọ để ở và vừa làm vừa học. "Như vậy, chẳng lẽ mình đã xuyên không như mấy nhân vật trong truyện trên các trang mạng online ta? Dám lắm", hắn thầm nghĩ. Và hắn bắt đầu cảm thấy rối rắm, liền hỏi:
-Bây giờ là lúc nào rồi?
Tiểu Lan nói:
-Thưa thiếu gia, hiện là trung tuần tháng Chạp, năm Thiệu Bảo thứ ba ạ.
"Cái gì?", hắn thốt lên trong dạ, "năm Thiệu Bảo thứ ba, vậy là mình đã xuyên về thời Trần, thời chiến đấu chống quân Nguyên Mông xâm lược rồi! Haiz". Cảm thấy nhức đầu, hắn muốn biết cha mẹ hiện tại của mình là ai, liền hỏi:
-Cha mẹ ta như thế nào rồi?
Tiểu Cúc liền lên tiếng:
-Thưa công tử, lão gia đã vào Triều từ sáng sớm. Còn Phu nhân đang lâm trọng bệnh vì chăm sóc cho công tử suốt năm ngày nay.
-Cha ta đã vào Triều, chẳng lẽ cha ta là...?
Tiểu Lan hết sức ngạc nhiên nên hỏi:
-Công tử, không lẽ công tử quên hết rồi sao? Lão gia chính là Thiên Trường An Phủ Sứ Đại nhân.
-Cái gì? Lần này thì hắn la lớn vì hốt hoảng. Bởi lẽ, Thiên Trường An Phủ Sứ Đại nhân chính là Trần Thì Kiến, người mà ngay cả Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn cũng phải khâm phục và yêu mến. Bỗng nhiên, đầu hắn đau như búa bổ và hắn lại ngất đi.
Lần thứ hai hắn tỉnh lại là vào lúc trời gần sáng. Bởi lẽ hắn nghe gà gáy râm ran. Nằm trên giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà, hắn đã nhớ lại tất cả mọi sự. Hắn tên Ngô Gia Bảo, 24 tuổi, độc thân, nhân viên văn phòng của một công ty nhỏ. Sở thích của hắn là đọc sách, xem phim, và đi du lịch. Công việc của hắn cũng tương đối nhẹ nhàng, nên ban đêm hắn đi còn đi học thêm để tính lấy bằng cử nhân Luật. Một điều đặc biệt là đầu óc của hắn thường xuyên bị trống rỗng khi đang đọc sách. Nghĩa là nhiều lần khi đang đọc sách, tự nhiên hắn không còn biết gì nữa, đầu óc của hắn như trở về con số 0. Lần gần đây nhất đó là sau một ngày làm việc mệt nhọc, hắn trở về nhà nghỉ ngơi, và lấy sách ra đọc, bỗng nhiên hắn không còn biết gì nữa và gục xuống bàn. Khi mở mắt ra, thì hắn đã thấy mình nằm đây trong căn phòng xa lạ này. Hắn biết là hắn đã xuyên không.
"May là mình xuyên về thời Trần nước Việt, chứ xuyên về những triều đại của Trung Quốc thì khổ!", hắn chép miệng, nghĩ thầm. "Điều quan trọng là bây giờ mình phải cố gắng thích nghi để tồn tại", hắn quyết tâm. Hắn liền mở miệng:
-Có ai không?
Tiểu Lan, Tiểu Cúc mừng rỡ chạy vào. Tiểu Lan nói:
-Công tử đã tỉnh lại rồi, tiện nữ mừng quá!
Tiểu Cúc lên tiếng:
-Để tiện nữ hầu hạ công tử.
Nàng liền đi bưng vào một chậu nước ấm để hắn rửa mặt. Còn Tiểu Lan đi chuẩn bị nước tắm cho hắn. Hắn nói:
-Ta muốn đi gặp cha mẹ ta.
Cả hai nàng đều đồng ý nhưng với điều kiện là hắn phải tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo mới.
Hắn ngồi vào bồn tắm và đang tận hưởng làn nước ấm thì bất ngờ Tiểu Lan, Tiểu Cúc trút bỏ quần áo và bước vào bồn tắm để kỳ cọ cho hắn. Hắn ngượng chín người nhưng khó xử ở chỗ là em bé của hắn lại ngóc đầu dậy. Nhưng có một điều là hắn không thể nào tin nổi khi thấy Tiểu Cúc há môi ngậm vào em bé của hắn, làm hắn tê cả người. Trong lúc đó, Tiểu Lan ôm hắn từ phía sau, và ôn nhu nói vào tai hắn:
-Công tử hãy để cho tỷ muội tiện nữ hầu hạ công tử. Cả tuần nay không được hầu hạ công tử như vầy, tỷ muội tiện nữ buồn lắm!
Thế là hắn ngửa đầu ra sau, tận hưởng sự chăm sóc của Tiểu Lan, Tiểu Cúc. Hắn bắt đầu để ý nhìn kỹ hai chị em này và thấy rằng tuy không đẹp, nhưng họ cũng dễ nhìn: tóc dài, da trắng mịn màng, hai bầu vú của họ tuy không lớn nhưng tròn trịa, co dãn đàn hồi bóp rất vừa tay, chùm lông nơi hai vùng kín của họ thì đen nhánh, gọn gàng. "Xuyên không mà như vậy thì cũng không tệ lắm", hắn nghĩ.
Tắm rửa và thay quần áo xong, hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái (tất nhiên vì đã được sự chăm sóc tận tình của Tiểu Lan, Tiểu Cúc). Lúc này mới có dịp nhìn vào gương, hắn thấy một thanh niên phải nói là vô cùng đẹp trai: mắt sáng tinh quang, trán rộng, mũi cao, đặc biệt là môi hồng và cằm chẻ. (Con trai mà môi hồng, cằm chẻ thì khối bà mê mệt a). Chàng thanh niên cao khoảng 1m75, ngực nở, tay vồng lên những cơ bắp nhỏ, thế nhưng điều bắt mắt là làn da của hắn lại trắng như bạch ngọc và còn hết sức mịn màng. Cả người hắn toát khí thế đầy sang trọng, tôn quý, và một sức hút khó bề cưỡng lại. "Rất sắc, rất mỹ a!" Thấy ngoại hình của mình như vậy, hắn rất hài lòng.
Tiểu Lan và Tiểu Cúc dẫn hắn đến một căn phòng rộng, gõ cửa và nói:
-Thưa Lão gia, Phu nhân, công tử đến rồi ạ.
Một giọng trầm ấm vang lên:
-Bảo nhi vào đi.
-Ồ, mình cũng tên Bảo ta! Hắn nghĩ.