Chương 195: Trái tim băng giá(3)

Chương 195: Trái tim băng giá(3)

Ngoài điện khói lửa sáng chói, nhưng bọn họ bị vây ở chỗ này chỉ có thể nhìn.

“Điện hạ!” Trương Chiêu thấy Thái tử không nói lời nào, lại gọi một tiếng.

“Ngươi đi liên lạc sắp xếp, cô phải suy nghĩ thật kỹ.”

“Vâng.”

Mặc kệ bây giờ Đông cung nghĩ thế nào, những người còn lại vẫn đang ăn tết.

Tối hôm đó không xảy ra chuyện gì, buổi chiều ngày hôm sau Tô Nam Thừa mới hồi phủ.

Trở về trước đi chúc tết Hầu gia và Hầu phu nhân và phụ mẫu.

Mọi người đều thông cảm hắn vất vả bảo hắn đi về trước đi, buổi tối thì sang chỗ Phùng thị ăn cơm.

Mỗi ngày trong lúc đón tết đều bận rộn, vội vàng chúc tết Tô Nam Thừa cũng có mấy người, ngoài Thành Phòng Doanh, còn có mấy vị đồng liêu ở Công bộ lúc trước.

Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, gặp mặt một lần cũng là chuyện tốt.

Tô Nam Thừa cũng đi chúc tết, Thượng Thư phủ của Công bộ, Hàn Thượng Thư vác bụng bự đặc biệt muốn giữ hắn lại ăn cơm.

Tô Nam Thừa cự tuyệt, chỉ nói là còn có việc.

Chỉ có điều Hàn Thượng Thư vô cùng nhiệt tình, dáng vẻ ngươi mà đi thì một đi đừng trở lại.

Thực sự là vô cùng mê hoặc người ta, nếu mà là người tuổi không lớn lắm thật đúng là sẽ bị ông ta lừa. Khó trách người ta có thể ngồi vững ở vị trí này, tình thương này và năng lực khiến ngươi thoải mái thực sự không phải giả.

Tô Nam Thừa đến phủ Chu Thị Lang, cũng đặt lễ vật xuống, uống một ngụm trà thì đi.

Cuối năm, người ta cũng bận rộn.

Những người ở Tả Xuân Phường lúc trước không ở kinh thành, không giáng chức, đương nhiên Tô Nam Thừa sẽ không đi.

Cũng tránh gây phiền toái.

Ngược lại là đi bái kiến Tiểu Hầu gia.

Tiểu Hầu gia đêm qua uống quá nhiều, hôm nay sắc mặt tái nhợt.

“Chúc mừng năm mới Tiểu Hầu gia, chúc mừng Tiểu Hầu gia lại có thêm một trưởng tử.” Tô Nam Thừa cười nói.

“Ngươi có lòng.” Lạc Xuyên Hiền cũng thật cao hứng, mặc dù hắn ta đã có bốn hài tử, chỉ có điều trưởng tử không ai chê nhiều. Huống chi bốn đứa lại có hai đứa là thứ tử.

“Ở Thành Phòng Doanh suôn sẻ chứ? Ta ở chỗ này biết được Tạ Kỳ kia không phải thứ tốt lành gì.”

“Cũng tốt, tuy nói có các loại tâm tư khác nhau, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chịu đựng. Xuất thân của Tạ đại nhân không giống, ngược lại cũng có chút vốn liếng để kiêu căng, chỉ là trong Thành Phòng Doanh giờ đang lưu truyền một số chuyện.” Tô Nam Thừa nói.

“Hừ.” Đối với cái này, Lạc Xuyên Hiền rất khinh thường.

Xuất thân? Bàn xuất thân với hắn ta, Tạ Kỳ tính là cái thá gì chứ.

“Không đề cập tới cái này, bảo ngươi dâng chiết tử, có dâng không? Nói như thế nào?”

Tô Nam Thừa cười khổ: "Còn có thể nói thế nào? Theo số đông thôi, bệ hạ rõ ràng đã quyết tâm.”

Hắn lắc đầu nói.

“Chuyện đã nháo đến độ này, vị trong Đông cung kia sẽ làm sao?” Tô Nam Thừa thấp giọng hỏi.

Lạc Xuyên Hiền nhíu mày: "Hôm trước còn phái người đến chúc tết ta và mẫu thân. Đưa không ít đồ tốt.”

Trước đó Trưởng Công chúa từng lấy lòng Đông cung.

Chỉ có điều, Trưởng Công chúa có bệ hạ sủng ái, lúc ấy nàng cũng bị chuyện của Lạc Xuyên Hiền hù dọa. Bây giờ lấy lại tinh thần, lại không để ý gì tới Đông cung nữa.

“Dồn đến mức này, chẳng lẽ hắn không ra sức đánh cược một lần?”

Lạc Xuyên Hiền cong môi cười một tiếng: "Nghĩ nhất định sẽ nghĩ, chỉ có điều phải có vốn liếng. Cũng có mấy kẻ hủ lậu ủng hộ hắn, cũng không có mấy tác dụng. Nếu như cứng rắn, hắn lấy gì mà tới?”

“Vào đến ngõ cụt, không liều mạng là sẽ chết. Tiểu Hầu gia vẫn cần phải chú ý. Chỗ này của ta ngược lại có một tin tức, không dám đảm bảo là có mấy phần thật. Tề Uyên của Thành Phòng Doanh và phủ An Quốc Công có chút quan hệ thông gia dây mơ rễ má. Bản thân hắn, gần đây đã bí mật gặp Trương Chiêu mấy lần.”

Lạc Xuyên Hiền sững sờ: "Hóa ra là thật sao?”

“Xem ra Tiều Hầu gia cũng nhận được tin tức.”

Đây là chắc chắn, trước đó Tô Nam Thừa đã đưa tin cho Hạ Tuân Diễn, chính vì để hắn ta có được chút công lao.

“Thật ra ta cũng biết một chút, chỉ có điều gần đay hai người kia còn gặp mặt sao?” Lạc Xuyên Hiền hỏi.

“Vâng, hai mươi bảy tháng chạp còn gặp một lần. Cận vệ Đông cung không quá trăm người. Cho dù hắn có bản lĩnh lôi kéo số ít Vũ Lâm vệ thì số lượng cũng sẽ không nhiều. Bên phía Tề Uyên, ngược lại khó nói có thể lôi kéo được bao nhiêu người, dù sao hắn ở Thành Phòng Doanh nhiều năm. Các chỗ khác cũng không biết còn có ai đi theo không.” Tô Nam Thừa nói.

“Nói như vậy, cũng không thể không phòng, sao ngươi không nói cho bệ hạ?” Lạc Xuyên Hiền hỏi.

“Tất nhiên là không tiện nói cho bệ hạ, không chỉ mình ta khó nói, Tiều Hầu gia cũng không nên nói thì tốt hơn.”

“Ồ, vì sao lại vậy?” Lạc Xuyên Hiền không hiểu.

Tô Nam Thừa thấy hắn ta không hiểu liền nở nụ cười: "Thái tử mưu phản, chắc chắn thất bại, điểm này Tiểu Hầu gia có đồng ý không?”

Lạc Xuyên Hiền gật đầu, quả thực không có khả năng thành công.

“Nhưng mưu phản đại tội, cho dù bệ hạ không giết hắn, Lý gia An Quốc Công, người đi theo hắn cũng không thể sống được. Khi đó, ngươi ta làm người mật báo...”

Lạc Xuyên Hiền sững sờ, lập tức nhíu mày gật đầu: "Ngươi nói đúng.”

“Huống chi, bên phía bệ hạ, cũng sẽ không nhớ kỹ ta với ngươi. Chờ sự tình lắng xuống, chỉ sợ ta ngươi chính là hai kẻ chướng mắt nhất.” Tô Nam Thừa nói.

“Điểm này ta lại không hề nghĩ tới. Đa tạ ngươi đã nhắc nhở ta.” Lạc Xuyên Hiền nói.

Kỳ thực không nghĩ tới cũng là bình thường, từ nhỏ hắn ta đã lớn lên trong sự cung phụng của mọi người, không cần phải đi suy đoán tâm tư của người khác cũng có cuộc sống rất tốt.