Chương 196: Kiến công lập nghiệp
Tô Nam Thừa lắc đầu: "Đám người Trương Chiêu Tề Uyên vì tính mệnh của người thân cũng vì một công lao hầu tân vương mà dám mạo hiểm. Thật sự có ngày đó, bọn họ sẽ có được công lao hầu tân vương, Tiểu Hầu gia có thể có công cứu giá. Kém nhất cũng phải có phản ứng nhạy bén, ta đây liền tận lực bỏ công sức ở bên phía Thành Phòng Doanh, nếu có thể ngăn chặn Tề Uyên cũng là công lao.”
“Tốt, ngươi đã nói vậy, hôm nay ta sẽ bảo người của Long Hành vệ điều tra. Ta trước đó không phải là có tin tức rồi sao? Vì an nguy của bệ hạ điều tra là nên phải vậy.”
Chỉ là địch nhân quá giảo hoạt, nhất thời không tra được cũng không tính là sai lầm gì.
“Nếu như quả thực có việc này, thời gian tốt nhất là lúc nào?” Lạc Xuyên Hiền nói.
“Hắn ít người, muốn thắng được nhất định phải ra tay bất ngờ, lấy cái nhìn của ta, chính là trong đêm Tết Nguyên Tiêu.” Tô Nam Thừa nói.
“Ừm, ta cũng thấy vậy. Xem ra, ngươi ta đều phải chú ý. Tề Uyên sẽ để cho ngươi để mắt đến.”
“Tiểu Hầu gia yên tâm.” Tô Nam Thừa gật đầu.
Về tới Thành Phòng Doanh, Tô Nam Thừa liền gọi Ngô Tam Đăng.
“Kể từ hôm nay, phái người thay phiên ba ca theo dõi Tề Uyên. Gặp người nào, nói cái gì cũng đừng bỏ qua.” Tô Nam Thừa vỗ bờ vai hắn ta: "Kiến công lập nghiệp sẽ bắt đầu ở hành động lần này.”
Trong lòng Ngô Tam Đăng mơ hồ hiểu ra gì đó, kích động quỳ một chân trên đất: "Ti chức tuân mệnh.”
“Được rồi, đi đi.”
Hắn ta đợi lâu như vậy, không phải là để có người đề bạt sao, cũng chờ cơ hội?
Bây giờ cơ hội ở trước mắt, lại có người đề bạt trọng dụng, trong bóng tối tụ lực.
Tô Nam Thừa thông qua người mình theo dõi Tề Uyên, tâm lý đã nắm chắc. Phía sau còn có Trương Chiêu móc ra mấy người của Vũ Lâm vệ.
Có lẽ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường? Cũng có lẽ là sau khi không có đường sống, Thái tử nhìn thấy con đường không đáng tin cậy cũng vẫn phải đi.
Tất cả trước mắt, Tô Nam Thừa thấy chắc chắn không có khả năng thành công.
Phí công đưa vào bao nhiêu là sinh mệnh, nhưng Thái tử vẫn kiên trì.
Đồng thời, càng đến gần Tết Nguyên Tiêu, hắn ta càng kiên định hơn.
Cũng không phải do hắn ta không kiên định, mà tính mệnh của toàn gia và vô số người đi theo hắn không cho phép hắn thua.
Tô Nam Thừa cũng đang chờ đợi ngày này như vậy, vừa thức dậy đã vươn tay gọi Đông Mai thay quần áo cho hắn.
Lúc buộc thắt lưng, Tô Nam Thừa ôm lấy Đông Mai: "Hôm nay, công tử nhà ngươi muốn đi làm một chuyện?”
Đông Mai sững sờ: "Sẽ... sẽ nguy hiểm không?”
“Chắc có một chút.” Tô Nam Thừa cúi đầu nhìn nàng: "Chỉ có điều Đông Mai cho ta ôm một cái thì sẽ không quá nguy hiểm nữa.”
Đông Mai đỏ mặt: "Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nô tỳ đợi ngài hồi phủ.”
“Nha đầu ngốc, vậy ngươi phải thất vọng rồi, đêm nay ta không về được.”
Đông Mai có chút thất vọng, vẫn hiểu chuyện gật đầu: "Vâng, chỉ cần công tử tốt lành là được.”
“Ừm, sẽ tốt thôi. Ta dặn ngươi, đêm nay các ngươi tự đem một bàn đồ ăn ngon tới, tự đón giao thừa. Yên tâm, làm xong chuyện ta sẽ về sớm chút.” Tô Nam Thừa nâng cằm Đông Mai lên, cúi đầu hôn lên môi nàng: "Ăn cơm ngon rồi đi ngủ ngoan, trong tháng hai chúng ta sẽ dọn nhà.”
“Vâng.” Đông Mai gật đầu.
Buông nàng ra, bảo bên ngoài chuẩn bị dọn đồ ăn.
Ăn uống no rồi thì nên ra ngoài.
Hắn thay quan phục ra, mặc giáp nhẹ vào.
Tuy võ nghệ chẳng ra làm sao, nhưng tốt xấu gì cũng được cái vỏ bọc.
Vừa tới, Trương Hổ liền báo cáo: "Đại nhân, người của chúng ta chỉ có ba mươi người phân đến hoàng cung. Còn lại một nửa đều ở ngoài thành.”
Trương Hổ cũng không ngốc, gần đây Ngô Tam Đăng bận rộn liên tục, hắn ta cũng phát hiện ra gì đó.
Tô Nam Thừa suy nghĩ chút: "Ngươi gọi Ngô Tam Đăng đi chọn, những người còn lại không cần vội vàng hành động. Bảo với các huynh đệ, hôm nay phải giữ tỉnh táo, nhất định là đêm nay.”
“Vâng.” Trương Hổ do dự: "Đại nhân, ti chức phải làm những gì?”
“Không nên vội, ngươi cứ chờ đi. Đến lúc đó ta sẽ bảo ngươi.” Tô Nam Thừa nói.
Trương Hổ tuân lệnh, trong lòng cũng mơ hồ kích động.
Buổi chiều Tô Nam Thừa đã đi ăn cơm, trước tiên phải cho mình no đã.
Đến đêm gió thổi, mười lăm tháng giêng gió vẫn lạnh thấu xương.
Tô Nam Thừa lấy áo khoác mà bệ hạ ban thưởng khoác bên ngoài, rồi dẫn người đi tuần tra ở cổng thành.
Khoảng chừng giờ hợi, người của Ngô Tam Đăng còn chưa tới ngược lại cổng thành phía tây đã có động tĩnh.
Binh Bộ Doanh phái người vào thành, bọn họ phụng khẩu dụ của Hoàng đế.
Đến truyền lời chính là một vị thái giám trong Đại Khánh Điện.
Tô Nam Thừa ở cổng nam, chỉ có điều thuộc hạ của hắn chạy đến báo.
“Tiểu nhân cảm thấy việc này không đúng lắm cho nên đặc biệt chạy về báo.”
Tô Nam Thừa cười một tiếng: "Tốt lắm, ngươi tên là gì.”
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân là Trịnh Thành Nghiệp.”
“Ha ha, tên hay lắm. Bản quan đã nhớ ký ngươi, ngươi quay về đi, báo cáo Bách đội và đội phó của ngươi đừng nên cứng đối cứng, cũng đừng để lại chỗ sơ hở.” Tô Nam Thừa hiểu rõ, chuyện đã bắt đầu.
“Vâng.” Trịnh Thành Nghiệp kích động đáp, sau đó chạy về.
“Trương Bách đội, cơ hội tới.” Tô Nam Thừa đứng dậy: "Như vậy hãy theo ta đi ngoài cung đi.”
Trương Hổ lúc này không hỏi gì, dẫn người theo Tô Nam Thừa lao thẳng đến bên ngoài cửa cung.
Dù sao bọn họ so với Binh Bộ Doanh ở cửa tây vẫn nhanh hơn chút, vừa tới cửa cung, chỉ thấy một nhóm người Vũ Lâm vệ tiến vào cung.
Bên phía Tề Uyên chưa động.