Chương 194: Trái tim băng giá(2)
Người đi theo Tô Nam Thừa hôm nay đều là bằng lòng đến tuần tra, đương nhiên là về nhà tốt, nhưng đại nhân ban thưởng nhiều mà.
Trước đó nhận ban thưởng bọn họ liền biết đây là ý tứ của đại nhân.
Mấu chốt là, Tô đại nhân ban thưởng xong thì không hề nhắc đến.
Cái này khiến cho bọn họ càng thấy Tô đại nhân tốt.
Hôm nay đến cũng có phụ cấp. Nhiều hay không thì không biết nhưng vẫn là có.
Tô Nam Thừa nhìn cửa thành đóng chặt, lên tường thành.
Ngoài thành bây giờ không có nạn dân, bị người của Binh Bộ Doanh ngăn ở ngoài vài dặm.
Đón giao thừa sao có thể cho phép ngoài thành có nạn dân được.
Tô Nam Thừa nhìn phương xa tối đen hồi lâu, lại thu hồi ánh mắt.
Trong tường thành đều treo đèn lồng, chập chờn trong gió. Ánh sáng yếu ớt trong đêm đông không đáng chú ý, nhưng lại rất có cảm giác tồn tại.
Gió thổi tới chút hương vị ngọt, cũng có hương pháo.
Cách đó không xa hoàng cung càng là đèn đuốc sáng trưng.
“Công tử, đi xuống đi, nơi nà gió lớn.” Trình Minh nói.
“Ừm.” Tô Nam Thừa nói.
Xuống tới tường thành, chỉ thấy Ngô Tam Đăng chạy tới: "Đại nhân, ti chức chúc mừng năm mới ngài.”
“Trong nhà thu xếp xong rồi sao?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Đều tốt cả, chỉ là hôm nay không về, bọn họ tự đón giao thừa.” Ngô Tam Đăng cười ha hả.
Tô Nam Thừa cho mấy đội phó luân phiên nhau nghỉ. Cam đoan mấy ngày nay an bài hợp lí.
Ngô Tam Đăng hôm nay cũng không được nghỉ, chỉ là trở về an bài một chút, chỉ có điều cũng là cả một canh giờ.
“Đại nhân, có tin tức này, người trong hoàng cung nói cho ti chức, nói là Hoàng hậu nương nương vẫn có mặt đúng hạn ở giao thừa yến của hoàng gia.” Ngô Tam Đăng nhỏ giọng nói.
Tô Nam Thừa nhíu mày: "Ồ? Hoàng hậu nương nương khỏi bệnh rồi sao?”
Ngô Tam Đăng cười hắc hắc: "Cái đó ti chức cũng không biết, đây chính là bí ẩn cung đình, ngoại thần chúng ta không tiện hỏi thăm. Chỉ là không biết bệnh gì mà khỏe nhanh vậy?”
Tô Nam Thừa cười.
Ngày tết ông táo là thăm dò hoàng hậu, Hoàng đế không hề có động tĩnh, giao thừa bà không được tốt?
Vậy bệnh này khó nói không chừng vĩnh viễn bệnh luôn. Nhắc tới cũng đáng thương.
“Bây giờ cái không khí trong triều này, chỉ sợ không mấy tháng nữa là có đại sự.” Ngô Tam Đăng nói.
Tô Nam Thừa gật đầu: "Đi thôi, đi tránh tuyết.”
“Tuyết lành điềm báo năm được mùa nha!” Ngô Tam Đăng cười nói.
Năm được màu? Ít chết đói đi vài người là mùa màng tốt.
Có Tô Nam Thừa và các trưởng quan Binh Bộ Doanh ở đây trông coi, tiểu binh phía dưới cũng không dám lười biếng, cần cù chăm chỉ tuần tra, cách một lúc lại đổi một nhóm người.
Tất cả mọi người đổi nhau đến dưới cửa thành sưởi ấm.
Thời gian trôi qua rất nhanh đã đến nửa đêm, không biết chỗ nào bắt đầu đốt pháo trước.
Toàn thành nhanh chóng đốt pháo ầm ầm.
Các trưởng quan ân cần hỏi thăm chúc tết nhau, người phía dưới cũng chúc tết trưởng quan.
Vui vẻ hòa thuận, năm này cứ như vậy mà đến.
Tuyết lành điềm báo được mùa hay không thì không biết, chí ít một năm nay đã qua rồi.
Trong Đông cung, Thái tử không có tâm trạng mà đón tết.
Bệ hạ lấy lý do hắn còn đang cấm túc hối lỗi ngay cả gia yến cũng không thể tham gia.
Đồng thời bây giờ Đông cung không cho phép trong ngoài liên hệ, người dưới tay hắn cũng chẳng có mấy kẻ được tự do.
“Điện hạ, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể liều một phen.” Cận vệ trưởng Trương Chiêu nói.
“Lấy gì mà liều...” Thái tử cắn răng: "Bây giờ như vậy rồi, cô còn có thẻ đánh bạc nào nữa?”
“Điện hạ hãy nghĩ về Bát Hoàng tử, bây giờ điện hạ không tranh, sau này...” Một Thái tử bị phế sẽ có kết cục tốt đẹp gì? Nếu như bây giờ không chết, tương lai tân đế đăng cơ cũng phải chết.
“Điện hạ còn có rất nhiều dòng dõi nữa.” Trương Chiêu cũng vội vàng: "Sau này chẳng lẽ muốn bị giam cầm, sống như heo chó sao?”
Lời này đương nhiên đi quá giới hạn, nhưng đến lúc này, hắn ta cũng bất chấp.
Một khi Thái tử bị phế, hắn ta phải chết là không thể nghi ngờ, hắn ta cũng là người có gia tộc.
Cận vệ trưởng thân cận của Thái tử, dĩ nhiên không phải là ai cũng có thể làm.
Nếu như hắn ta cũng bị định tội theo Thái tử, vậy cả nhà làm sao bây giờ?
Chỉ có thể liều một phen, nếu vạn nhất thành công, Thái tử đăng cơ, hắn chính là công thần.
“Trong triều có nhiều người ủng hộ điện hạ. Bây giờ cũng đang trông mong điện hạ ra mặt. Tề đại nhân trong Thành Phòng Doanh cũng nguyện ý ủng hộ. Ngưu thống lĩnh của Vũ Lâm vệ, Triệu đại nhân của Binh Bộ Doanh cũng bằng lòng ủng hộ điện hạ.”
Thái tử nhíu chặt lông mày: "Những người ngày, sợ vẫn chưa đủ.”
“Cường công tất nhiên là không đủ, chỉ có điều tìm thời cơ tốt nhất định có thể một kích tất thắng. Chỉ cần khống chế hoàng cung, bảo bệ hạ soạn chiếu thư, Thái tử điện hạ có thể tuyên bố bệ hạ thoái vị, ngài đăng cơ là thuận lý thành chương. Đến lúc đó ai còn dám không phục? Còn dám phản kháng chính là kháng chỉ, chính là mưu phản.” Trương Chiêu nói.
Thái tử chắc chắn động lòng, nhưng hắn cũng biết điều này không dễ dàng.
“Chỉ bằng mấy người Vũ Lâm vệ kia sao?” Binh mã của hắn không thể tiến vào hoàng cung, trừ phi có ý chỉ.
“Điện hạ, nếu như là Tết Nguyên Tiêu thì sao? Trước tết, mặc kệ bệ hạ có gấp hơn đi nữa cũng không thể làm chuyện này.” Trương Chiêu nói.
Thái tử trầm ngâm, hít dài một hơi. Tết Nguyên Tiêu thủ vệ trong cung nhiều hơn gấp bội, liền có cơ hội nhét người mình vào. Lại bởi vì trong thành cũng cần người tuần tra, thế chắc chắn phân tán. Xảy ra chuyện không nhất định có thể kịp thời tới cứu viện.
“Điện hạ! Lúc này không tranh, thì không có cơ hội nữa.” Trương Chiêu quỳ xuống: "Ti chắc nguyện ý vì bệ hạ nhảy vào nước sôi lửa bỏng!”