Chương 193: Trái tim băng giá

Chương 193: Trái tim băng giá

Thường ở trước mặt bệ hạ, chưa biết chừng bệ hạ sẽ tứ hôn.

Lão thái thái gật đầu: "Cũng phải, chỉ là ta thấy đứa nhỏ này lớn rồi, bên người lại không có ai vừa ý. Năm này lại muốn dọn ra ngoài, nghĩ đến đã thấy lo.”

“Đa tạ tổ mẫu quan tâm, tôn nhi có nhiều người hầu hạ vậy mà, thời gian qua vẫn rất tốt. Sang năm dọn ra ngoài chỉ là cho thuận tiện, sẽ thường xuyên về thăm ngài.” Tô Nam Thừa vội nói.

“Vậy thì tốt, hài tử ngoan.” Láo thái thái cười nói.

“Phụ thân nói rất đúng, lão Thất tuy nói lớn, nhưng hôn sự không nên gấp. Nếu sợ không ai hầu hạ, mẫu thân chọn ra mấy người tốt cho hắn là được.” Tô Anh Cừ nói.

Kỳ thực Tô Anh Cừ rất muốn nói là ít gần nữ sắc không có gì không tốt, xem xem lão nhị không có tiền đồ gì kia.

Cũng may ông ta lo cho mẫu thân của mình nên không nói ra miệng.

Không nói cũng khiến cho Phùng thị vô cùng xấu hổ.

Đám người nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.

Tô Anh Ngọc đứng lên nói: "Phụ thân, mẫu thân, năm sau nhi tử muốn xuất môn. Đến Gia Lăng phủ làm Hoài Huyện nhậm chức Tri huyện.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Chuyện từ khi nào vậy?” Thành Khang Hầu hỏi.

“Hồi phụ thân, là mấy ngày nay, nhi tử nghe nói bên kia còn chỗ trống cho nên tìm cấp trên Lý đại nhân.” Tô Anh Ngọc nói.

“Gia Lăng phủ mặc dù là ở Giang Nam nhưng bên đó cũng không phải là nơi tốt đẹp gì. Hoài Huyện này càng là nơi nghèo. Nếu như ngươi không muốn ở Hồng Lư tự, ta và phụ thân sẽ tìm biện pháp khác, sao phải đi xa như vậy?” Tô Anh Cừ nhíu mày.

“Ý tứ của đại ca đệ đệ biết, chỉ là không đi ra lịch luyện thì khó mà thăng quan. Đệ đệ cũng muốn xông ra ngoài một lần.” Tô Anh Ngọc nói.

“Lão tứ có cốt khí, hắn đã nghĩ vậy, vậy cứ đi thì sao.” Lời nói này của Tam lão gia rất âm dương quái khí.

Thành Khang Hầu thở dài: "Thôi, nói sau đi.”

Nói là về sau lại nói, cơ bản là đã đồng ý.

Kỳ thực Tô Nam Thừa cũng có thể hiểu được.

Tuy Tô Anh Ngọc là tiểu nhi tử, nhưng bởi vì là thứ tử không được coi trọng. Hai năm nay ông cũng quả thực không dễ dàng.

Tô Nam Thừa đi đưa dâu cho nên tìm được một cơ hôi, Tô Anh Ngọc là hoàn toàn không được coi trọng, chết cũng đáng đời. Tô Nam Thừa cũng chết đáng đời nhưng mà dù sao hắn cũng là tự mình chọn lựa.

Lần thứ hai đi Bắc Tề, Tô Anh Ngọc lại cũng không được coi trọng như cũ cho nên vội vã đi.

Chuyện tốt không có ông, chuyện xấu ông chạy không thoát, dù là ai thì cũng lạnh lẽo con tim.

Muốn chạy cũng chạy không được. Đường đường là công tử Hầu phủ muốn đi làm Tri huyện cũng thật khiến cho người khác than thở.

Lão thái thái cũng không thể không biểu lộ thái độ.

Các nam nhân nói xong, bà mới nói: "Ngươi đi lần này, khiến di nương ngươi lo lắng đấy. Nàng suốt ngày đau ốm lặt vặt, suốt ngày uống thuốc.”

“Mẫu thân tha thứ, có ngài chăm nom, di nương tất nhiên không đáng ngại. Nhi tử ra ngoài nếu như có chút thành tích cũng là do phụ thân và mẫu thân bồi dưỡng.” Tô Anh Ngọc nói.

Lão thái thái nhìn ông ta vài lần rồi nói: "Thôi, nếu đã như vậy, ta cũng không nói gì nữa, di nương của ngươi ở trong nhà vẫn có người chăm sóc.”

Phạm di nương bàn bên ngoài lúc này mới vào cửa quỳ xuống: "Thiếp cảm kích thái gia và thái phu nhân.”

Cũng là nỗi khổ làm thiếp, trong phòng này nhiều người như vậy, hầu hết là biểu bối nhưng lúc nàng đến vẫn phải quỳ.

Chờ thời gian vừa đến liền ra ngoài bắn pháo hoa. Cái này không thể so với giao thừa, hôm nay bắn một ít là được rồi.

Tô Nam Thừa đứng trên bậc thang nhìn, chờ náo nhiệt qua đi, lại vào trong nhà bồi tiếp phu phụ Hầu gia uống trà, một lúc sau thì ai nấy tự rời đi.

Trên đường quay về, Ngũ công tử nói: "Tứ thúc có thể rời kinh cũng là chuyện tốt, tuy nói địa phương thì không thể so với kinh thành, nhưng cũng có chỗ tốt.”

Tô Nam Thừa gật đầu: "Ngũ ca không nên gấp gáp, năm sau phụ thân sẽ tìm cách cho Ngũ ca, đệ đệ cũng sẽ nhớ kỹ chuyện này.”

Trước kia còn khó nói, bây giờ lão nhị đã không có tiền đồ như vậy Tô Anh Cừ sẽ không ngồi im xem lão Ngũ nhàn rỗi, là lừa chết hay ngựa chết cũng phải kéo ra ngoài.

“Vậy thì quá tốt, ta suốt ngày nhàn rỗi trong nhà, trong lòng đã vội rồi.” Tô Trữ Thừa nghe được lời này, trong lòng quả nhiên dễ chịu hơn chút.

Về tới chỗ ngũ cũng không sớm, tất cả mọi người đã ngủ.

Các quan văn hai mươi sáu đã phong bút, chỉ có điều đối với người của Thành Phòng Doanh mà nói, thì không có khả năng không làm việc.

Càng sát tết bọn họ càng phải quan sát chặt chẽ hơn, nếu như trong lúc ăn tết xảy ra việc gì đều là trách nhiệm của bọn hắn, nghiêm trọng hơn cả bình thường.

Chỉ có điều cũng không phải không cho phép nghỉ ngơi, Thành Phòng Doanh sẽ sắp xếp.

Tô Nam Thừa tự nguyện tiếp nhận nhiệm vụ từ giao thừa đến buổi chiều mồng một.

Dù sao hắn cũng chưa thành hôn, một ngày không ở nhà cũng không sao.

Trước lúc giao thừa tuyết bắt đầu rơi, lúc Tô Nam Thừa dẫn người đến thay ca thì tuyết vẫn chưa dứt.

Có người ném muối ăn ra đường lớn, lại dùng cái xẻng dọn dẹp.

Tới lui tới lui chỉ vì sợ sau khi đóng băng không dễ đi lại.

Hôm nay trong thành náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa.

Hoàng thành đến cùng cũng là hoàng thành, mặc kệ bên ngoài ra sao, chí ít trước mắt trong thành này vẫn giàu có.

Tô Nam Thừa ở bên cạnh phía nam thành dò xét một vòng sau đó đến cổng thành.