Chương 192: Ban thưởng(4)

Chương 192: Ban thưởng(4)

Chờ trong phòng không có ai, đèn cũng tắt rồi, Tô Nam Thừa ôm lấy Đông Mai nằm xuống: "Thả lỏng chút đi, khẩn trương cái gì, bây giờ không động vào ngươi đâu.”

Trong lòng Đông Mai biết động cũng không làm gì được, sao có thể không khẩn trương chứ.

Tô Nam Thừa bảo nàng quay lưng về hắn, đưa tay ôm eo nàng: "Sang năm sẽ phải hầu hạ công tử.”

Đông Mai nhỏ giọng vâng một tiếng.

“Yên tâm, chỉ cần ngươi bằng lòng, tương lai sẽ có danh phận của ngươi.” Tô Nam Thừa đặt cằm lên cổ nàng, nhắm mắt nói khẽ: "Bảo ngươi theo ta, cả đời này ngươi cũng có chỗ để dựa vào.”

Nữ tử thời này, có ai không phụ thuộc vào nam nhân đâu?

Cũng là chính mình trêu ghẹo con gái nhà người ta trước, người ta theo mình, tất nhiên phải phụ trách rồi.

Đông Mai lại nhỏ giọng vâng một tiếng.

Nàng đang khẩn trương, thế nhưng cũng vui mừng. Không biết người khác thế nào, nhưng nàng cảm thấy là mình có phúc khí.

Một nha đầu, cho dù mới bắt đầu là được chọn đưa đến hầu hạ công tử, tranh thủ làm người trong phòng, nhưng có mấy người có thể ôn nhu như công tử vậy?

Công tử luôn luôn đối xử hòa nhã với các nàng, đối với mình càng tốt hơn.

Ngay cả nha đầu cũng không coi khinh mình. Bây giờ còn cho mình danh phận.

Một nha đầu hầu hạ nam chủ tử, cả đời không có danh phận cũng là bình thường.

Mặc dù cái này chỉ là tương lai, nhất định sau này công tử cưới chính thê nhưng đó cũng đáng để trông cậy.

Trong lòng Đông Mai ngọt ngào, liền lớn gan chút, nắm lấy tay Tô Nam Thừa.

Tô Nam Thừa lật tay nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng: "Ngủ đi, ngủ như này không lạnh.”

Đông Mai vâng, nhẹ nhàng gãi một cái trong lòng bàn tay Tô Nam Thừa.

Tô Nam Thừa bật cười, chỉ là nhắm mắt không làm gì.

Thời kỳ phát dục a thời kỳ phát dục, không khắc chế thì chút nữa đã xảy ra chuyện.

Chỉ là ban đên khắc chế, buổi sáng lại vỡ bờ, một sáng sớm dạt dào cuối cùng vẫn hôn lên môi đỏ mềm mại của Đông Mai.

Tiểu cô nương xấu hổ liền chạy trước.

Sau khi đưa tiễn Tô Nam Thừa, mấy nha đầu còn lại liền đến chúc mừng Đông Mai.

Kết quả dọn dẹp giường chiếu lại phát hiện sạch sẽ.

Cho dù các cô nương không có kinh nghiệm cũng biết chuyện này không có khả năng lắm, chỉ có thể là hai người không làm gì.

Đông Mai dậm chân: "Các ngươi suy nghĩ lệch lạc nhiều rồi, chỉ là... chỉ là ngủ mà thôi.”

Xuân Anh và Thu Cúc còn đuổi theo trêu chọc, ngược lại Hạ Hà lớn tuổi đã hiểu.

Đã hiểu liền hâm mộ, công tử đây đây là nghiêm túc giữ Đông Mai làm người của mình rồi...

Rất nhanh, trên dưới Ngô Đồng viện đều biết Đông Mai là người trong phòng của công tử, nàng đã làm nha đầu hầu hạ, đám người đối xử với nàng khách khí hơn không ít.

Việc này không có gì khó nói, đừng nói là Ngô Đồng viện, ngay cả trong phủ biết rồi cũng là chuyện tầm thường.

Sang năm là Tô Nam Thừa mười sáu, có một người trong phòng như vậy... A, mấy người trước đó được đưa tới coi như không đụng vào.

Cho nên đây là người thứ nhất đụng vào. Cũng là chuyện bình thường.

Điều này nói sau.

Tô Nam Thừa đi dạo ngoài thành trước một vòng, nạn dân phía sau lần lượt tới không nhiều bằng trước đó, bị xua đuổi mạnh mẽ, bọn họ chịu không được, có số ít lại đi nơi khác, số ít nghe khuyên lại đổi ý quay về đường cũ.

Triều đình cũng hứa hẹn sẽ cứu trợ thiên tai, cam đoan cày bừa vụ xuân gì đó.

Nhưng đa số người không tin, không tin cho nên chỉ có thể đi nơi khác cầu sống sót.

Ngoài thành cứ như vậy nạn dân kéo đến lại bị đuổi đi, mỗi ngày đến lại đuổi đi.

Chuyện này quá thẳng tay, công khanh cả triều không thể không nghe bệ hạ? Nghĩ nát óc cũng muốn.

Nhưng không ít đại thần phụ họa muốn dâng chiết tử lấy tâm ý của bệ hạ, bây giờ không phải cơ hội đã tới sao?

Tô Nam Thừa cũng theo số đông dâng lên một cái chiết tử, chủ yếu là nói Thái tử không thể quản giáo thuộc hạ, là ngự hạ không nghiêm, không thể trói buộc bản thân dẫn đến bạo dân ủng hộ, bất kính bệ hạ...

Dù sao có mấy nhà lớn cũng sẽ có lời, nói chính là ý tứ đó.

Ngày tết ông táo, trong cung có gia yến, là yến hội chỉ có hoàng gia.

Hoàng hậu nói mình bệnh dậy không nổi, nên không tham gia.

Đây là hoàng hậu thăm dò, nhưng thái độ của bệ hạ là, nếu hoàng hậu đã bệnh thì phái người của Lễ bộ đến chủ trì.

Một gia yến, chỉ có toàn gia Hoàng đế, muốn gọi Lễ bộ đến chủ trì, thái độ này quá rõ ràng.

Cũng là đêm tết ông táo, Hầu phủ cũng tổ chức gia yến, ở trong chính viện của lão thái thái đèn đuốc sáng trưng.

Cả nhà ngồi cùng nhau.

Bao gồm cả ba người có thương tích trong người.

Tô Nam Thừa và Tứ thúc và Ngũ ca tốt hơn nhiều, chỉ có điều Nhị ca Tô Nghi Thừa bây giờ ngồi không vững, bất ổn cũng phải ngồi.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, sau quy củ và những chuyện đã qua thì lão thái thái liền nói đến hôn sự của Tô Nam Thừa.

“Nam nhi ăn tết xong đã mười sáu, cũng nên kết thân. Bây giờ làm mai đã tính là chậm, Hầu gia xem xem?”

Thành Khang Hầu lắc đầu: "Hôn sự của Nam nhi không nên gấp. Bây giờ hắn vừa đến Thành Phòng Doanh, chân đứng chưa vững. Huống chi thường ở trước mặt bệ hạ, không nên gấp. Đợi thêm một hai năm cũng không muộn.”

Lời này mọi người lập tức hiểu được.