Chương 191: Ban thưởng(3)
Tô Anh Cừ gật đầu: "Vốn cho rằng còn thêm thời gian nữa, bây giờ thấy nhiều nhất là sang năm. Con có ý kiến gì không?”
“Nhi tử vô năng, cũng không có cái nhìn khác. Nhi tử cũng vô ý tham dự vào trong những chuyện này. Chỉ có điều Tô gia và Tam điện hạ dù sao cũng là quan hệ không thể cắt đứt, bây giờ Tam Hoàng tử thế lớn, chỉ sợ các Hoàng tử bên dưới nhìn không thuận. Lần này chuyện của Thái tử điện hạ khẳng định không phải do hắn làm.”
“Cũng chỉ sợ một ngày kia, sau khi bệ hạ hoàn hôn lại muốn tìm đầu sỏ.”
“Ý của con là chuyện này có thể do Tam điện hạ làm?” Tô Anh Cừ hỏi.
“Cái này nhi tử không biết, chỉ là bây giờ phế Thái tử, người ngoài nhìn vào, Tam điện hạ là có được chỗ tốt dễ dàng nhất.” Tô Nam Thừa nói.
Đến lúc đó Hoàng đế bắt đầu phòng bị Tam Hoàng tử, đến lúc đó tính toán của Tô gia có cái nào tốt hay không.
“Ý của bệ hạ, con vẫn phải chú ý chút. Chỉ có điều nhớ lấy không nên thăm dò.” Tô Anh Cừ nói.
“Vâng, phụ thân yên tâm, nhi tử nhất định sẽ chú ý.”
So với trước đây, bây giờ Tô Anh Cừ càng coi trọng Tô Nam Thừa, chí ít không thể để cho hắn xảy ra vấn đề gì trước mặt bệ hạ.
“Chỗ trạch viện kia của con dọn dẹp sao rồi?”
“Hồi phụ thân, những cái này nhi tử không đến, nghe hạ nhân nói thu xếp đã ổn.” Tô Nam Thừa nói.
“Ừm, ngày mai ta bảo người đưa tới chút bạc. Cứ thu xếp cho tốt, chỉ là phải nhớ kỹ quy củ, xa hoa quá mức khiến cho người bắt thóp thì không tốt.” Tô Anh Cừ nói.
“Đa tạ phụ thân dạy bảo, nhi tử nghe lời dạy bảo.” Tô Nam Thừa nói.
“Quay về đi, trời lạnh lắm, sáng mai nhớ kỹ đi thỉnh an lão thái thái, hôm nay người còn nhắc đến con.”
Tô Nam Thừa đáp vâng sau đó liền đi về trước.
Trước kia hắn sống khó khăn Tô Anh Cừ cũng chưa từng quan tâm đến hắn.
Đương nhiên trước kia không phải là không sống nổi, nhưng chỗ nào cũng rất tệ.
Như cái thời tiết này, đồ ăn của hắn đều lạnh lẽo, phải cầm về tự hâm nóng.
Than đưa tới cũng là kém nhất, khói nhiều mà lại không ấm.
Y phục mùa đông chỉ có hai bộ, không dám giặt, giặt không có lại chịu lạnh không nổi.
Bông bên trong cũng không đủ cân đủ lượng.
Tiền tháng chưa phát xuống thì đã bị quản sự cắt xén một chút, chỉ còn một ít.
Về phần ban thưởng thêm tuyệt đối chưa từng thấy.
Lại không được các trưởng bối sủng ái, ngày lễ ngày tết cũng chẳng thấy được ban thưởng.
Bây giờ thì đã khác nhiều.
Thứ gì cũng không cần mình nhớ tới đã có thể đưa tới Ngô Đồng viện.
Ai, thật đúng là thân nhân cũng không thể thiếu suy tính lợi ích. Huống chi là không thân...
Tô Nam Thừa bên này tư vị khó tả, bên kia Tô Anh Cừ cũng vậy.
Chỉ có điều cảm khái của hai phụ tử không phải chung một chuyện.
Tô Anh Cừ nghĩ đến Tam Hoàng tử, sau khi ông ta dạo bước ở thư phòng một lúc cuối cùng vẫn gọi gã sai vặt thiếp thân của mình đến: "Gọi Đại công tử tới.”
Tô Cẩm Thừa tới, Tô Anh Cừ nói: "Mai con đi gặp Tam điện hạ một lần đi.”
Tất nhiên Tô Nam Thừa không nghĩ bán Tô Nam Thừa, dù cho là xuất phát từ lợi ích thì ông ta cũng sẽ không làm vậy.
Chỉ là lúc này nhắc nhở Tam Hoàng tử một chút vẫn là cần thiết.
Mặc kệ Tam Hoàng tử có tự biết hay không, chí ít Tô gia làm mẫu tộc cũng xem như là tận tâm.
Việc này vốn nên bảo lão nhị đi, hắn không có việc gì quan trọng phải làm, lại là một người miệng ác mà lòng không ác.
Nhưng bây giờ không phải đang co quắp rồi sao, chỉ có thể bảo lão đại đi.
Bốn con trai của Tô Anh Cừ hiện tại đều có quan điểm riêng.
Lão đại và lão thất đương nhiên là tốt, lão nhị thì không nói, làm cha không thể khoanh tay. Lão ngũ cũng không được, vất vả lắm mới có được một chuyện ra ngoài lại làm hỏng mất.
Mặc dù không phải do hắn ta làm hỏng, nhưng vậy thì cũng làm phụ thân chướng mắt.
Lúc Tô Nam Thừa quay về Ngô Đồng viện thì tuyết cũng vừa rơi, hạt tuyết trắng rơi trên người. Có cái rơi lên mặt còn có chút đau đầu.
Hắn tăng tốc bước nhanh về Ngô Đồng viện, trong phòng ấm áp, ánh đèn xuyên thấu khiến cho người ta tự dưng cảm thấy có một chút khoan khoái.
“Có cần thay bình nước nóng không? Công tử có lạnh không?” Đông Mai lúc trùm chăn cho Tô Nam Thừa thì hỏi.
“Không lạnh, ngươi có muốn chui vào không?” Tô Nam Thừa ngồi ở trên giường, dựa lưng vào gối nhìn Đông Mai bận rộn.
Đông Mai sững sờ, mặt liền đỏ lên.
Dưới ánh đèn trông nàng thực sự là đáng yêu.
“Nô tỳ... nô tỳ...”
“Xem ngươi khó xử kìa.” Tô Nam Thừa bật cười: "Chẳng qua là công tử bảo ngươi lên ngủ, ngươi nghĩ là làm gì? Trời lạnh như vậy, ngươi cho rằng công tử nhà ngươi muốn bị hành hạ sao?”
Trong phòng này ngay cả giun đất cũng chẳng có, ăn mặn với tiểu nha đầu? Đông lạnh chết mất.
“Nô tỳ không phải...” Đông Mai càng nhỏ giọng hơn.
Tô Nam Thừa bật cười kéo nàng vào trong ngực, vén chăn lên ôm người vào trong: "Đạp giày ra.”
Đông Mai chỉ thật nghe lời cởi giày ra.
“Bên ngoài là ai đang đứng?”
“Công tử, nô tỳ Thu Cúc.” Thu Cúc không dám vào nói.
“Ngươi vào dọn dẹp đi, hôm nay Đông Mai sẽ ngủ ở đây.” Tô Nam Thừa nói.
Dáng vẻ Đông Mai thẹn thùng không dám nhìn ai.
Thu Cúc cũng chỉ cúi đầu đến hầu hạ.