Chương 190: Ban thưởng(2)

Chương 190: Ban thưởng(2)

Bọn họ gần như đều là một vùng, nhưng có phải là chung huyện chung thôn hay không thì không nhận ra.

Cho nên người được khuyên quay đầu lại cũng không ngăn được người mới tới phía sau.

Tới tết chỉ còn mấy ngày nữa.

Càng phải tăng cường phòng bị.

Đuổi đi một đám người này, trước hết Tô Nam Thừa tiến cung cầu kiến bệ hạ.

Sau khi hắn tiến cung đã là chạng vạng tối, mắt thấy trời sắp tối rồi. Ở ngoài Đại Khánh điện chờ khoảng nửa canh giờ, trời đã tối hẳn. Hoàng đế không phải là cố ý bảo hắn đợi, Hoàng đế cũng đang nói chuyện với đại thần.

Tô Nam Thừa thấy chính là quan viên Lễ bộ, hai người chào hỏi lẫn nhau, một người đi ra ngoài, một người tiếp tục chờ.

Lại qua một khắc đồng hồ, bên trong rốt cục cũng truyền lời bảo Tô Nam Thừa tiến vào.

“Vi thần khấu kiến bệ hạ.”

“Ừm, nói đi, ngươi đến là vì chuyện gì?” Tâm tình của Hoàng đế chính là phiền muộn, nếu như Tô Nam Thừa nói không có chuyện gì, xem chừng là hắn sẽ có chuyện.

“Bẩm bệ hạ, vi thần tới đế báo cáo chuyện ngoài thành.” Tô Nam Thừa vội nói.

“Sáng sớm hôm nay, Thành Phòng Doanh và Đại Binh Doanh hợp tác thanh lý hết ngoài thành một lượt. Vi thần tự mình dẫn binh ra ngoài khuyên những bách tính kia quay về. Có một ít người không chịu đi, cũng bị chúng thần xua đuổi. Còn có mấy người hành tung lén lút đều đã bị đưa vào phủ Kinh Triệu Doãn.”

“Được.” Long đế ngẩng đầu nhìn hắn: "Làm khá lắm.”

“Vi thần đa tạ bệ hạ tán dương, mấy ngày nay vi thần sẽ trông coi bên ngoài, có người lại đến cũng sẽ khuyên trở về.” Tô Nam Thừa nói.

Hắn ở trước mặt Hoàng đế, liền không nói nạn dân gì đó, miễn cho Hoàng đế nghe thấy lại không cao hứng.

“Thay trẫm tập trung quan sát vào đó, trẫm trông cậy vào ngươi đấy.”

“Vi thần không dám, vi thần nhất định tận chức tận trách. Bệ hạ yên tâm.” Tô Nam Thừa quỳ xuống.

“Trời giá rét, Tào Đắc Lộc?”

“Bệ hạ, có nô tỳ.”

“Đi lấy áo khoác da chồn đen của trẫm ra, cho hắn choàng thêm.” Long đế chỉ vào Tô Nam Thừa.

“Bệ hạ, vi thần sao có thể nhận ban thưởng quý giá như vậy.” Tô Nam Thừa vội nói.

“Y phục kia quá nặng nề, trẫm già mặc vào là thấy mệt. Ngươi mặc lại vừa vặn.” Long đế cười nói.

“Bệ hạ đang độ tuổi xuân, vẫn là long tinh hổ mãnh mà.”

“Ha ha, tiểu tử ngươi đúng là biết nói chuyện.”

Đang lúc nói chuyện, Tào Đắc Lộc đã lấy áo khoác ra, muốn mặc cho Tô Nam Thừa.

“Không dám làm phiền đại nhân, vi thần tự mặc được.” Tô Nam Thừa nhận lấy liền muốn tự mặc.

Một tiểu thái giám bước lên phía trước: "Để nô tỳ hầu hạ đại nhân.”

“Nào dám để cho Tô đại nhân gọi một tiếng đại nhân.” Tào Đắc Lộc khoát tay.

Tô Nam Thừa chỉ cười với hắn một tiếng, trước mặt đại thái giám thiếp thân của Hoàng đế, hắn ta chiến trận nào mà chưa từng thấy?

“Bệ hạ ban thưởng vi thần yêu thích không nỡ buông tay, nay đông xuân tới có áo khoác này, vi thần tất nhiên là sẽ không bị đông lạnh. Vi thần đa tạ bệ hạ.” Tô Nam Thừa hành lễ.

“Tốt tốt tốt, mặc đi, đi đi, trời cũng tối rồi, nếu ngươi không đi cửa cung sẽ đóng mất.” Long đế cười khoát tay.

Cho thấy tâm tình tốt hơn nhiều.

“Vâng, vi thần cáo lui.”

Ra khỏi Đại Khánh điện, chỉ thấy thái giám hai bên cầm theo đèn, có hai tên thái giám đưa hắn ra ngoài.

Áo khoác ban đầu của Tô Nam Thừa được một thái giám cầm theo.

Bọn họ biết được áo khoác này của Hoàng đế mới làm năm nay, nhưng chưa từng mặc.

Nếu là tồn kho vậy thì không được lấy ra nhanh như vậy.

Hiển nhiên là để trong nội điện.

Loại y phục thiếp thân này đều ban thưởng cho người thân cận.

Cho nên bọn thái giám vô cùng khách khí.

Lúc Tô Nam Thừa xuất cung ban thưởng cho hai người, không nói gì không hỏi gì trước hồi phủ đã.

Lúc về phủ thay quần áo Đông Mai hỏi: "Sao lại nhiều hơn một cái áo khoác? Đây là lông gì vậy? Nô tỳ chưa từng thấy đâu.”

“Ha ha, bệ hạ ban thưởng. Nói là da chồn đen.” Tô Nam Thừa tùy ý nói.

“A...” Đông Mai sững sờ, cẩn thận ôm: "Vậy... vậy có phải là tìm cái rương tốt cất lại không? Hay là treo lên?”

“Ngốc hay không? Y phục là để mặc, cất làm gì? Cứ để mặc là được.” Hoàng đế không có khả năng chỉ vì nhìn ngươi thuận mắt mà cho ngươi một kiện y phục.

Ngày mai tin tức này sẽ truyền ra.

Việc là nhỏ, nhưng Hoàng đế coi trọng là lớn.

Đơn giản là sau đó mình muốn làm chuyện gì, cũng khiến cho người ta thấy như là nhận ý chỉ của Hoàng đế. Đều thuận tiện lẫn nhau.

Chuyện Hoàng đế khó mà nói, mìn có thể xử lý thì sẽ xử lý. Giống như đạo lý xua đuổi nạn dân hôm nay.

Nghĩ thông suốt cái này, y phục này chính là một tấm lệnh bài, không chỉ nhận, còn phải hay mặc.

Đông Mai không hiểu, chỉ vâng, sau đó treo y phục lên rồi kiểm tra trong ngoài sửa sang lại chút.

Bữa tối phong phú, mặc dù về trễ, nhưng lấy địa vị bây giờ của Tô Nam Thừa, thiện phòng tất nhiên là sẽ làm tốt cho hắn. Trời lạnh vậy mà đưa tới vẫn nóng hổi, mặn chay đủ cả.

“Không vấn đề gì đâu, đồ ăn của ngươi ăn có ngon không?”

Đã có tâm tư khác thì chiếu cố một chút.

“Nô tỳ ăn ngon mà, cơm nước của chúng ta cũng không tệ.”

Đông Mai nói.

“Ừm.” Tô Nam Thừa gật đầu, nghĩ ngày mai bảo Tô Nam Thừa đi thiện phòng chuẩn bị riêng một chút.

Sau khi ăn xong bữa tối, Tô Nam Thừa bị Tô Anh Cừ gọi đi.

“Trong triều sợ là sắp đổi trời rồi.” Tô Anh Cừ cũng không lẳng nhằng nói thẳng.

Tô Nam Thừa gật đầu: "Hôm nay lúc tiến cung gặp quan viên Lễ bộ đi ra từ Đại Khánh Điện.”