Chương 189: Ban thưởng
Kinh Triệu Doãn nào dám gạt những điều này, tất nhiên là báo cáo chi tiết.
Lúc này Long đế liền đập chén trà. Thái tử quỳ ở bên ngoài không biết ngược lại là bị người mang về Đông cung.
Hoàng hậu vội vã chạy đến Đại Khánh điện, Hoàng đế căn bản không thèm nhìn.
Tông thất cũng không thể khuyên những chuyện này, có vài người lớn tuổi chức cao vọng trọng, nhưng trong tay không có thực quyền, ở trước mặt Hoàng đế có thể có bao nhiêu thể diện?
Có mấy người không thèm đếm xỉa vì Thái tử không quản lý người nhà.
Cho nên lúc này không quan tâm là chủ ý của người nào, Thái tử căn bản là bị chôn.
Phủ Tam Hoàng tử, hắn ta đang loanh quanh trong thư phòng: "Việc này nên làm sao cho phải?”
Sầu bạc cả tóc, việc này chỉ sợ bên ngoài nghi ngờ nhất chính là hắn ta. Nhưng hắn thực tình oan uổng.
Người sáng suốt đều nhìn ra được Thái tử sẽ bị phế, chỉ còn chờ thời gian nữa thôi. Làm gì cần phải vẽ vời thêm chuyện?
Cái này không chỉ đâm vào trái tim Thái tử mà còn đâm vào Thái tử bệ hạ.
Bây giờ phụ hoàng sợ nhất chính là già, sợ nhất chính là nhượng quyền.
Quậy một cú này có chỗ nào tốt đâu?
“Điện hạ, bây giờ cũng không còn cách nào khác, không phải chúng ta làm, dù sao ngài cũng đừng quá lo lắng.” Phụ tá nói.
Tam Hoàng tử thở dài: "Loại chuyện này, ta biết mình trong sạch, nhưng bên ngoài không biết. Ta cũng không thể giải thích.” Sợ nhất là phụ hoàng nhận định...
Phụ tá không còn cách nào, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể chờ đợi kết quả.
Bên này Tô Nam Thừa chủ động đi tìm Uông thống lĩnh: "Bây giờ rõ ràng là có người xen lẫn vào trong nạn dân gây ra chuyện này, chỉ sợ bệ hạ dưới cơn tức...”
Hắn lại dừng một chút, Uông Thao Lược liền hiểu.
“Vậy Nam Thừa có cách gì sao?” Người trời sinh tàn bạo dù sao cũng là số ít. Nhiều nạn nhân như vậy dưới cơn nóng giận của bệ hạ mà xử lý chưa biết chừng sẽ phải chết bao nhiêu.
Cho nên nếu như đuổi đi trước khi bệ hạ nổi giận cũng tốt.
“Hạ quan có ý là, không bằng chúng ta và Bộ Binh doanh ra mặt đuổi đi. Bây giờ việc này xảy ra chắc hẳn bọn họ cũng sợ hãi. Không bằng rèn sắt khi còn nóng.” Mặc dù trong tháng chạp đuổi người về cũng sẽ khiến nhiều người phải chết.
Chí ít mọi người còn có thể có tâm lý may mắn, không đến mức chết hết cả nhà?
Nhưng nếu Hoàng đế nổi giận muốn trị tội, vậy chưa biết chừng thật sự sẽ chết hết cả nhà.
“Ngươi nói cũng có đạo lý, chỉ là việc này...” Uông Thao Lược do dự.
“Đại nhân, hạ quan bằng lòng Lĩnh đội làm việc này.” Tô Nam Thừa nói.
Ai ra mặt luôn khó mà nói, miễn cưỡng ép buộc thì thật không phải: "Hạ quan có thể đi, cũng có thể tự tiến cung gặp bệ hạ. Không cầu công lao, chỉ cầu chết ít đi mấy người cũng là tốt.”
Uông Thao Lược thở dài đứng dậy vỗ bả vai hắn: "Thôi được, ngươi đi đi, không phải còn có hai đội không có Lĩnh đọi sao, ngươi cũng đưa người đến luôn. Vậy ta liền đi tìm thống lĩnh Bộ Binh doanh để thương nghị, đã muốn làm thì phải làm nhanh, ngươi ra khỏi thành đi.”
“Vâng, hạ quan đi liền.”
Dứt lời Tô Nam Thừa liền dẫn người ra ngoài, dọc đường Trương Hổ hỏi: "Đại nhân, nếu như bọn họ không đi thì làm sao bây giờ?”
Tô Nam Thừa hơi suy nghĩ: "Nên làm gì thì làm. Nếu như thực sự giãy dụa kịch liệt thì xách cổ đến, trị tội chung.”
Trương Hổ đáp vâng, trong lòng đánh giá Tô Nam Thừa càng phức tạp hơn.
Tô đại nhân như vậy là chủ động kiếm chuyện làm, chẳng lẽ lại thật sự không phải thiện tâm?
Hắn ta ngược lại xem không hiểu.
Ngô Tam Đăng cũng không hiểu, nhưng xem không hiểu hắn ta cũng hiểu rõ một đạo lý, đã đứng ở phía Tô đại nhân vậy bất kể là xem hiểu hay không thì cũng không được chùn bước.
Tuyệt đối không được chất vấn. Cho nên hắn ta liền không hỏi.
Sau khi ra khỏi thành, đám người tụ hợp, trăm hàng ngũ đều tới báo cáo tình huống, liền bắt đầu đuổi người.
Còn nhiều, rất nhiều nạn dân không bằng lòng đi, nhưng cuối cùng càng sợ liên lụy đến án kiện của hoàng gia hơn.
Chỉ là trời đông giá rét, bọn họ bụng ăn không no.
Đi đến nơi đây, đã là cực hạn.
Lại trở về, ai biết được có thể đi đến đâu?
Tô Nam Thừa đứng ở trên thành lầu quan sát, tay cầm chuôi đao, cảm nhận được hơi lạnh trong không khí.
Nạn châu chấu qua đi, cũng không phải là không cứu trợ thiên tai, chỉ là triều đình nói cứu trọ, nhưng không thấy lương thực.
Mà đối với Bắc Tề cướp bóc, triều đình nói là cũng không có.
Đội ngũ nạn dân thật dài đi về phương xa. Nơi xa tuyết trắng mênh mông, mỗi một nạn dân trên người đều đen.
Y phục màu đen, làn da cũng màu đen.
Bọn họ cõng đệm cõng chăn, chống cây gậy, dìu già dắt trẻ từ từ đi. Dường như lưng mỗi người đều là bị gù.
Chỗ gần đó còn có vài người trẻ cường tráng hay là trong nhà không có người nào không thèm đếm xỉa không muốn đi, muốn cầu một đường sống.
Liền có người môi giới trong thành đến mua bọn họ.
Chỉ là giá tiền cực thấp, mười mấy đồng đã có thể mua một người lao động.
Còn có một vài hài tử không ai quản, đa số là nữ đồng cũng bị một số người trong thành chọn lựa đi.
Chỉ cần cho quan binh một ít tiền là được. Bọn hắn sẽ không quản.
Những việc này, Tô Nam Thừa không ngăn cản, quan binh dưới chướng hắn cũng đang làm chuyện như vậy.
Chí ít, hài tử có người mua, còn có cơ hội sống sót.
Chỉ là hắn chậm rãi hít một hơi thật sau, làm dịu loại cảm xúc bị đè nén kia.
Đuổi đám người này đi cũng chưa phải là kết thúc, đến sau đó còn có nạn dân lần lượt chạy đến.