Chương 188: Tổn hại nhiều mà(2)

Chương 188: Tổn hại nhiều mà(2)

Ông ta cũng biết chuyện nạn dân ở bên ngoài: "Thế nào?”

“Thấy có mấy ngàn người, phía sau còn tới.”

Có thể đến kinh thành mấy ngàn người, không biết dọc đường đã chết bao nhiêu.

“Không có cách nào khác, bọn họ hoặc là yên ổn rời đi, hoặc là chết cóng ở ngoài thành.” Phí Cưu nói.

Tô Nam Thừa lắc đầu: "Ta phát hiện chút chuyện.”

Nói rồi thì kể chuyện của Tề Uyên ra chút.

Phí Cưu nhíu mày: "Thái tử còn có thể tạo phản?”

Lời này ông ta hỏi rất khẽ, căn bản không dám tin.

“Hiện tại nhất định là không thể, chỉ có điều nếu cứ một mực thế này cũng khó nói hắn có ý định này hay không.” Tô Nam Thừa nói.

Phí Cưu hơi suy nghĩ gật đầu: "Ta sẽ truyền lời cho Hạ Tuân Diễn.”

“Đúng rồi, có chuyện này hẳn là ngươi không biết, trong thời gian ngắn Cẩm Châu sợ là không thể thu hồi lại.” Phí Cưu nói.

Tô Nam Thừa nhìn sang, Phí Cưu lại nói: "Binh bộ không nói, nhưng mà đủ loại tình thế bây giờ đều cho thấy như vậy. Bọn Hứa tướng quân có thể cầm Cam Dương và Liêu Thành về tạo nên cục diện giằng co là điều tốt.”

Đang lúc nói chuyện, Phí Cưu phất tay một cái, trong phòng liền chỉ còn hai người bọn họ.

Ông ta nhìn Tô Nam Thừa: "Ngươi có suy nghĩ gì?”

Tô Nam Thừa nghĩ nghĩ: "Thẻ đánh bạc quá ít. Mặc dù ta tuổi trẻ, cũng nhìn ra được thiên hạ đại loạn chỉ sợ xảy ra trong một hai mươi năm này. Trừ phi kế tiếp là một vị Phục Hưng chi chủ, không có ai thì tuyệt đối không thể có chút cải biến nào. Có thể vị kế tiếp là một Phục Hưng chi chủ thì cục diện bây giờ cũng khó có thể cải biến.”

Phí Cưu nhẹ gõ bàn: "Nếu như đợi thiên hạ đại loạn, chỉ sợ tình cảnh của ngươi và ta cũng gian nan.”

Ý nghĩ ban đầu của Phí Cưu và hiện tại đã xảy ra không ít biến hóa.

Bây giờ bọn họ một người không được trọng dụng, một người chức quan quá thấp, thẻ đánh bạc quả thực quá ít.

“Nếu như tương lai thiên hạ đại loạn, ngươi và ta liền rời kinh thành đi về phía bắc đi. Không giữ được một địa phương lớn thì cũng có thể giữ vững được một mảnh nhỏ, chầm chậm mưu tính đi. Chỉ có điều ta không hi vọng như thế, ta càng hi vọng ngươi có thực lực lớn mạnh hơn. Tốt nhất có thể đứng vững chân ở Kinh thành.”

Phí Cưu có mọt nhóm thuộc hạ cũ, chỉ là nếu như đến một bước đó có thể so với hắn được bao nhiêu.

Nhưng ở kinh thành thì không như vậy.

“Ta không phải người có thể mang binh đánh giặc, cho dù bắt đầu học binh pháp binh thư từ hôm nay, cũng không thể nhanh như vậy được. Chỉ có điều chỉ cần tướng quân có ý tưởng, ta nhất định toàn lực trợ giúp.” Tô Nam Thừa nói thẳng.

Phí Cưu cười một tiếng: "Ý tứ của ngươi ta hiểu được.”

Quả thực vẫn chưa đến lúc.

Đời này đến nay nguyện vọng lớn nhất của ông là có thể đánh về phương bắc. Dựa vào triều đình là một chút hi vọng cũng không có.

Cho nên vì thế ông ta không tiếc bất cứ giá nào. Nếu không lại phải chờ mấy năm,

“Chỉ mong ngươi ta có thể có một ngày lưu danh ở thế gian này.” Tô Nam Thừa cũng cười nói.

Lưu danh là được, quản là mỹ danh hay bêu danh đâu?

Mặc kệ bên phía Thái tử đến tột cùng là có muốn tạo phản hay không, hắn ta đều không có cơ hội.

Ngay lúc mấy người Tô Nam Thừa phụ trách xua đuổi nạn dân, đêm hai mươi mốt tháng chạp lại xảy ra chuyện.

Nạn dân ngoài thành cũng có đi, nhưng vẫn có lần lượt tới.

Thừa dịp trời tối, bọn hắn bỗng nhiên loạn, ném mấy cái bình đầy dầu vừng vào tường thành, còn châm lửa.

Cái này đương nhiên không có gì đáng ngại, tường thành cũng sẽ không cháy, bọn họ không có khả năng tay không ném lên trên tường thành hoặc là vượt qua tường thành.

Chỉ là, đồ bọn hắn ném đồ còn hét lên “Hoàng đế vô đức, tự dưng giam cầm ngờ vực Thái tử vô căn cứ, nên thoái vị nhường chức. Thái tử là một hiền nhân, lẽ ra nên lập tức kế vị” các loại như vậy.

Trời tối như bưng, đợi đến khi Thành Phòng Doanh và Bộ Binh Doanh đến bắt người cũng không phân ra ai, bắt về một đống người.

Những người này không nói ra lời đại bất kính, cuối cũng vẫn báo cho thống lĩnh Bộ Binh Doanh và thống lĩnh Thành Phòng Doanh.

Cũng nên nói với Hoàng đế.

Nghĩ cũng biết, Hoàng đế nghe lời này thì sẽ có tâm trạng gì.

Rất nhanh đã có tin tức truyền đến, Thái tử bị tuyên đến Đại Khánh điện, bị Hoàng đế quở trách sau đó lại quỳ ở bên ngoài tự kiểm điểm lại.

Đại Khánh điện người đến người đi, đây rõ ràng không để lại cho Thái tử chút mặt mũi nào.

Lúc đầu tâm tư muốn phế Thái tử của Hoàng đế đã không ép xuống được, đến lúc này không hề muốn Thái tử đón năm mới yên ổn.

“Ai làm?” Quá tổn hại, hố Thái tử vào chỗ chết...

Lý Xuân Giác nhỏ giọng nói: "Việc này khó mà nói, chỉ có điều nghĩ hẳn là người một nhà.”

Tô Nam Thừa bật cười lắc đầu: "Thật sự là không từ thủ đoạn.”

Đến tột cùng là vội đến độ nào? Bây giờ Thái tử bị chán ghét mà vứt bỏ, tất nhiên làm gì cũng sai. Nhưng đến tương lai Hoàng đế nhớ tới, sợ còn phải lôi lại chuyện cũ.

Chín quá hóa nẫu.

Tuyệt hơn chính là trong đám nạn dân bị bắt kia có hai người bị bắt vào đại lao thì cả hai đều nhận tội.

Nói là không muốn nhìn Hoàng đế ngu ngốc, Thái tử mới là minh chủ, hô to Hoàng đế nên thuận theo thiên ý dân ý, kêu Thái tử lập tức đăng cơ.

Hoàng đế làm Thái Thượng Hoàng dưỡng lão đi thôi.