Chương 187: Tổn hại nhiều mà

Chương 187: Tổn hại nhiều mà

Ngô Tam Đăng nhận lệnh rời đi.

Việc này vừa nổ ra, trên cơ bản tất cả nhân thủ của Thành Phòng Doanh đều đến rồi.

“Tô đại nhân chu toàn.” Khúc Lĩnh đội nói.

“Không dám không dám.”

Có lẽ Khúc đại nhân đã dặn dò rồi, nhưng người ta là người ta, còn hắn là hắn.

Cho dù có là trò hề thì cũng nên diễn chu toàn chứ.

Dù thế nào cũng không thể để nhóm người này vào thành. Cho nên dù có giằng co bao lâu thì cũng đều vô ích thôi.

Trời đêm rất lạnh, Tô Nam Thừa quấn chặt áo khoác trên người, ngồi bên ngoài lều với Khúc Lĩnh đội.

Có người mang một ấm trà nóng đến.

Đây là đồ tiểu binh tuần tra dùng, dưới cổng thành có chỗ đun nước.

“Tô đại nhân, ngài chưa từng uống loại trà kém thế này đúng không? Đây là vụn trà mà thuộc hạ hay uống, chẳng phải thứ đáng giá gì, nhưng lại có tác dụng nâng cao tinh thần, ngài nếm thử chứ?” Khúc Lĩnh đội cười nói.

“Khúc đại nhân khách khí quá, đúng là ta chưa từng uống loại trà này, nhưng lại uống khá ngon đấy.” Tô Nam Thừa uống một ngụm: “Ngậm loại trà này trong miệng không thấy có dư vị gì, nhưng lại mười phần tư vị. Ta thường nghe nói bá tánh ở kinh thành ăn sáng bằng hai cái bánh nướng lớn và một ấm trà này, cũng ngon đó chứ.”

Tô Nam Thừa không cố nói thích hay không thích.

Cho dù thân phận không ra gì nhưng ít nhiều thì hắn cũng xuất thân từ Hầu phủ.

Có là con vợ lẽ của Hầu phủ cũng không uống vụn trà.

Cùng lắm là phân cho chỗ hắn trà cũ, nhưng mấy ai có thể phân biệt được trà mới và trà cũ?

Vị Khúc lĩnh đội này bò từ dưới đáy lên, nên cũng thuộc về tầng lớp thấp hèn trong Thành Phòng Doanh.

Trong lúc nói chuyện, Lưu Lĩnh đội và Tề Lĩnh đội cũng tới.

Một vài vị lĩnh đầu khác đã ra ngoài cửa cung.

“Thống lĩnh truyền lời, kêu chúng ta ngăn người lại. Hơn một tiếng nữa là đến giờ thượng triều. Thống lĩnh sẽ nói chuyện này với bệ hạ.” Tề Uyên nói.

Chủ yếu là do bên ngoài có quá nhiều dân chạy nạn, bằng không cũng không cần kinh động đến bệ hạ.

Đang tháng chạp, trời lạnh thế này khiến người ta khó chịu. Nhưng so với đám người ngoài kia, ít nhiều họ còn có lều che chắn.

Còn có chậu lửa nữa.

Tháng chạp sáng muộn, nhưng đoán giờ thượng triều tới rồi, mọi người càng thêm cẩn thận.

Đây là lúc người dễ xuống tinh thần và mệt mỏi nhất.

May mà không có chuyện gì xảy ra, mọi người cùng ngắm nhìn rạng đông.

Thống lĩnh Uông Thao Lược tự mình tới truyền lời, đơn giản cũng giống như trước, khuyên họ trở về.

Còn khuyên thế nào thì tự hiểu.

“Mấy ngày tới mọi người phải vất vả rồi, trông chừng kỹ chút.” Uông Thao Lược cười ha ha: “Sắp được ăn tết rồi, đừng gây chuyện.”

Mọi người đều đồng ý.

Những người đã canh giữ hôm qua được đổi ca về nhà, Tô Nam Thừa và những người khác cũng về nha môn trước.

Quân doanh bên ngoài thành, chỉ có một nhóm người có thể ở nha môn.

Thu xếp tốt đội ngũ của mình, tất cả mọi người đi theo Uông Thao Lược vừa nói chuyện.

“Ý tứ của cấp trên giống như trước đây. Các ngươi mấy ngày nay dành thời gian đi quan sát cẩn thận chút, tránh cho người bên dưới lười biếng.” Uông thống lĩnh nói.

Lời này là trực tiếp dặn dò bọn họ phải nhìn chăm chú, chỉ có điều là nói khách khí.

Đám người tất nhiên là không có ai không đồng thuận.

“Đại nhân, chuyện người trông coi ngoài cung, ti chức đề nghị hay là thêm một số người đi. Bây giờ trong ngoài có nhiều việc, tránh lại xảy ra chuyện gì.” Tề Uyên nói.

Uông thống lĩnh gật đầu: "Ngươi nói cũng đúng. Nếu là như vậy, thì thêm một đội nữa.”

“Đại nhân, người của ti chức cũng được, vừa vặn bọn họ đêm hôm qua đều nghỉ ngơi. Miễn cho gọi những người khác lại vất vả.” Tề Uyên đứng dậy.

Uông thống lĩnh nhìn hắn ta vài lần sau đó gật đầu: "Vậy ngươi đi trước đi.”

Tô Nam Thừa lặng lẽ nhìn, không nói một lời.

Đám người cũng không có việc gì, quay về ăn miếng cơm rồi mỗi người ai nấy quản lý người của mình.

Ra khỏi nơi này, Khúc lĩnh đội liền cười nói: "Đói bụng không? Lúc này đi vừa vặn có cái ăn.”

Tô Nam Thừa gật đầu: "Đi, đi chung đi.”

Cơm nước của Thành Phòng Doanh tốt hơn Công bộ nhiều, đại khái bên này đều là võ tướng? Dù sao thì thịt cũng nhiều hơn, miếng to hơn.

Đối với Tô Nam Thừa mà nói thì vẫn chưa quá quen thuộc.

Ẩm thực của Hầu phủ cũng tinh xảo. Không đến nỗi gạo giã càng trắng càng tốt, thịt xắt càng nhỏ càng tốt nhưng cũng tuyệt đối không to khủng bố như vậy.

Chỉ có điều hương vị cũng không tệ.

Tô Nam Thừa và mấy vị đại nhân ăn no xong tạm thời không có chuyện gì làm nên về phòng mình trước.

Cũng có thể ngủ một lúc, không thoải mái như vậy, tốt xấu gì cũng có một gian nhỏ có thể nằm một lúc.

Sau khi tỉnh ngủ lại dạo quanh thành một vòng, ban ngày người thật không ít.

Núp ở đáy chân tường, ai nấy đều lạnh run lẩy bẩy.

Tạm thời không có nhà nào đến mở lều cháo, nhiều nạn dân như vậy, tiếp tế cũng không tiếp tế nổi.

Có người xua đuổi, nhưng họ không chịu đi, cũng chỉ có thể giằng co.

Tô Nam Thừa thở dài quay người đi.

Chuyện này chỉ có thể bảo bọn họ đi, không có cách nào khác.

Nhanh chóng qua tết, Hoàng đế không có khả năng luôn giữ bọn họ lại.

Tô Nam Thừa dạo qua một vòng sau đó gọi Lý Tùng đi viện tử bên ngoài xem xem.

Nơi ở mới đang được sửa chữa bộ trí lại.

Lý Tùng biết công tử còn có việc, cũng không dám chậm trễ mà đi luôn.

Tô Nam Thừa đến chỗ Phí Cưu, rất lâu rồi không gặp Phí Cưu.

Phí Cưu cũng vừa mới trở về.