Chương 186: Tán tài(2)
Lúc gần hồi phủ thì tuyết rơi, Tô Nam Thừa lúc lên ngựa thì thấy tiểu binh trong đội ngũ của hắn không ngừng hành lễ.
“Đều mặc dày hơn chút, mai chúng ta gặp lại.”
Các tiểu binh đáp lời, mỗi người lại tự làm việc của mình.
“Haiz, thật không muốn hồi phủ, nhưng nếu hôm nay không về, đó chính là trốn chuyện.” Tô Nam Thừa thở dài.
“Chắc chắn trong nhà cũng giải quyết ổn thỏa rồi.” Trình Minh cười nói.
“Chỉ mong là vậy.” Thực sự không muốn quản tới mà. Tô Nam Thừa cười khổ.
Sự thật chứng minh, Tô gia phản ứng rất nhanh.
Trấn an Lý thị, và những người bên cạnh Lý thị.
Nàng ta hòa ly tái giá, chắc chắn dòng dõi không thể nào tốt như hiện giờ được.
Tô Nghi Thừa cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, hắn ta xin lỗi Lý thị, tỏ ý sau này sẽ không như thế nữa.
Huống chi hai người còn có hài tử, chuyện này cứ thế dừng lại ở đó.
Phùng thị tự mình đến Lý gia nhận lỗi.
Thân phận bà ta cao hơn Lý gia, đã đến nhận lỗi như vậy rồi, Lý gia cũng không muốn làm ầm lên nữa.
Chỉ đồng ý ngày mai sẽ đến thăm hài tử, nói phu thê cãi nhau cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Cuối cùng việc này cũng không tiến xa thêm.
Nhưng Tô Nghi Thừa ở Tô gia đã bị người người nhìn thấu rồi.
Lão thái thái thương hắn ta, nhưng chắc hẳn cũng thấy hắn ta vô dụng. Tuy nhiên, lão nhân mà, dù không tiền đồ thì vẫn thương. Có lẽ là vì hắn ta vô dụng, nên lại càng thương hắn ta hơn.
Phùng thị là mẹ ruột, sao có thể bỏ rơi nhi tử do chính mình sinh ra được.
Còn Tô Cẩm Thừa, thân là ca ca, cũng không đến mức vứt bỏ đệ đệ, ngược lại do hắn ta không biết cố gắng, nên còn đối xử khoan dung hơn với hắn ta.
Trước kia là con chính thê nên rất được sủng ái, hắn ta có phần áp lực. Nhưng giờ thì không còn nữa.
Tô Nam Thừa mờ mịt nghe xong, an tâm khi biết không có việc gì. Hắn thực sự không muốn nhúng tay vào chút nào.
Nhưng từ sâu trong đại gia tộc này đã bắt đầu thối rữa rồi.
May thay tạm thời hắn vẫn chưa phải xen vào.
Ngủ đến nửa đêm, Tô Nam Thừa bị ai đó đánh thức.
Xuân Anh cầm đèn, Thu Cúc cầm áo bông tiến vào: “Công tử, Lý Tùng đang ở bên ngoài gọi, nói là có người đang chờ ở tiền viện, là người của Thành Phòng Doanh, hẳn là có chuyện rồi.”
Tô Nam Thừa vốn đang mơ màng, nghe vậy lập tức ngồi dậy: “Thay quần áo, gọi Lý Tùng vào đây.”
Không bao lâu sau, Lý Tùng tiến vào, thỉnh an rồi nói: “Công tử, người tới là một vị đại nhân họ Ngô. Nói tìm ngài có việc gấp. Tiểu nhân đã kêu tiền viện chuẩn bị ngựa rồi, ngài có cần tiểu nhân gọi Trình Minh không?”
Đây là do Lý Tùng có tư tâm, nếu chủ tử không dẫn theo nô bộc đứng ngay trước mặt ra ngoài có nghĩa là chủ tử không coi trọng ngươi.
Cho nên trước tiên gã ra sẽ làm hết những chuyện có thể, gã ta không muốn gọi Trình Minh.
Tô Nam Thừa tâm sáng như gương: “Không cần, nếu ngươi đã sắp xếp xong rồi thì đi cùng ta luôn.”
“Vâng.” Lý Tùng kích động đồng ý.
Chưa đến mười lăm phút, Tô Nam Thừa dẫn theo Lý Tùng rời đi, trước khi đi có dặn ai hỏi thì cứ nói thật.
Chẳng nhất thiết phải giấu giếm việc này.
Người gác cổng ở tiền viện còn đang hầu hạ Ngô Tam Đăng uống trà.
Tuy chưa thấy quan viên nào đến Hầu phủ, nhưng từ tận đáy lòng, hắn ta chẳng thấy sợ, cũng chẳng thèm để ý một tiểu quan không quan trọng như Ngô Tam Đăng.
Nhưng đây là thuộc hạ của Thất công tử, ông ta đâu giống.
Tô Nam Thừa vừa đến, Ngô Tam Đăng vội đứng dậy: “Đại nhân, quấy rầy giấc ngủ của ngài rồi.”
“Không sao, đi thôi, vừa đi vừa nói.” Tô Nam Thừa nói.
Hai người xuất phủ, lên ngựa. Trong thành không cho phép phi ngựa nhanh, nên hai người thong thả nói chuyện.
“Đại nhân, nạn dân tự tập ngoài thành gây sự, các huynh đệ đều đi hết rồi.” Ngô Tam Đăng nhỏ giọng nói.
Tô Nam Thừa gật đầu, tỏ ý hắn biết rồi.
Hai người vừa tới cửa thành đã nghe tiếng huyên náo ầm ĩ.
“Sao lại nhiều nạn dân thế này?” Tô Nam Thừa nhìn đoàn người đông nghìn nghịt bị Thành Phòng Doanh và Binh bộ ngăn lại, hai bên cãi cọ ồn ào. Quan binh bên này có đuốc, một ít quan binh còn cầm lưỡi đao bóng loáng trong tay khiến mọi người cảm thấy lo lắng.
Thành Khang Hầu phủ cách cổng thành không xa lắm, nên Tô Nam Thừa đến khá sớm.
Nhưng có người còn đến sớm hơn hắn.
“Khúc đại nhân.” Tô Nam Thừa chắp tay với đồng liêu.
Đối phương cũng khách khí nói: “Tô đại nhân tới sớm quá.”
Hai người hàn huyên xong, cùng nhau trao đổi tình hình.
“Sao bỗng nhiên lại có nhiều người thế?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Từ phương Bắc tới.” Khúc đại nhân nhỏ giọng nói: “Phương Bắc không yên ổn, đây là đợt thứ hai người phương Bắc tràn tới rồi, có tin truyền về, nghe nói biên cảnh lại bùng phát xung đột.”
Tô Nam Thừa gật đầu, đây là bị bá tánh bị Bắc Tề giày vò không sống nổi đây mà.
Do nạn châu chấu nên thuế đã bị tăng lên rồi, giờ còn bị quân địch cướp bóc, chẳng phải là không thể sống nổi sao?
“Thống lĩnh vẫn chưa hồi đáp, chuyện này…… chúng ta chỉ có thể ngăn cản trước thôi.” Thành Phòng Doanh giữ an toàn xung quanh kinh thành, nếu chưa có mệnh lệnh thì họ không dám tùy tiện động thủ.
Tô Nam Thừa gật đầu, dặn dò Ngô Tam Đăng: “Ngươi mau nói cho bọn họ, đừng đả thương người lung tung. Kêu một tiểu đội tuần tra quanh kinh thành, đừng để người có tâm lặng lẽ tác loạn. Ra lệnh cho mấy người vào cung thông báo đi, đều giữ vững tinh thần cho ta. Chỉ một lúc nữa thôi là bình minh lên rồi.”