Chương 185: Tán tài

Chương 185: Tán tài

Còn nhiều người có bản lĩnh, nhưng đáng tiếc không có đường tiến. Dạng người này có thể dùng được.

Lý Xuân Giác đem một chồng văn thư đến đặt xuống: "Đây là tiền thưởng cuối năm sẽ phát xuống, đại nhân xem qua. Nếu không có vấn đề gì, tiểu nhân sẽ trình lên trên.”

Tô Nam Thừa lật xem chút, tiền thưởng là tiền thưởng, khác với bổng lộc.

Tiền thưởng này bình thường mà nói không cần trình lên Hộ bộ. Đều là thu nhập đen của Thành Phòng Doanh một năm nay.

Cấp trên phát một phần xuống cho các tiểu binh.

Số tiền kia không nhiều, nhưng thu nhập của lính quèn cũng chẳng bao nhiêu. Hiện tại chính là một khoản tiền khả quan.

“Các nơi không giống nhau sao?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Vâng, nhiều nhất là bên Tề đại nhân. Chỉ có điều chúng ta cũng không phải là ít nhất, phía sau còn có chỗ Lưu đại nhân cũng không nhiều, hai đội không có Lĩnh đội lại càng ít.”

“Ngươi cứ báo lên trước đi, lấy bổng lộc năm nay của ta mà tính toán rồi cũng phân phát ra. Năm nay ta tới trễ, không có cách nào mưu cầu phúc lợi cho các huynh đệ, năm sau chúng ta tất nhiên sẽ không thể hạng chót.” Tô Nam Thừa nói.

“Bổng lộc của ngài, năm nay là lấy từ chỗ nào mà tính? Ngài không đến Hộ bộ hỏi thăm chút sao.” Lý Xuân Giác do dự.

“Công bố đó? Không có việc gì, Hộ bộ cho bao nhiêu thì tính bấy nhiêu đi. Ngươi về lấy ấn tín của ta đi lĩnh. Không cần dây dưa. Lấy được bao nhiêu cũng tốt, bốn vị Bách đội và bốn vị đội phó nhiều hơn chút.” Tô Nam Thừa nói.

Lý Xuân Giác đáp ứng.

Nếu như Tô Nam Thừa dựa theo Cấp Sự Trung Tòng Thất phẩm ở Công bộ mà tính hẳn là bổng lộc có bốn trăm lượng, tăng thêm chút thu nhập thượng vàng hạ cám, chắc có khoảng hơn bảy trăm, tổng là hơn một ngàn lượng.

Muốn dựa theo chức quan Tòng Lục phẩm mà tính vậy thì chính là bốn trăm tám mươi hai một năm, lại thêm đại khái thu nhập khác hơn một ngàn.

Đúng vậy, thu nhập đen của bọn họ còn cao hơn bổng lộc chính thức. Có thể thấy được Đại Nguyên tham nhũng nghiêm trọng thế nào.

Tô Nam Thừa bây giờ không thiếu tiền, chút tiền ấy cũng không có ý nghĩa, phân phát ra lại có chút ý tứ hơn.

Tốt xấu gì thủ hạ cũng hơn bốn trăm người, phân phát hết cũng chỉ để lôi kéo tâm của bọn họ. Trước đó người ta còn góp vốn tặng hắn mười hai cái kim tháp đấy.

Lúc buổi chiều Lý Xuân Giác liền đi Hộ bộ nhận bổng lộc của Tô Nam Thừa, căn bản không có ai làm khó.

Theo quy củ là tính bên Công bộ, chẳng qua là người ta phát thêm một trăm lượng. Mặc khác trong thu nhập đen cũng nhiều hơn hai trăm. Tính gộp lại thực sự không khác là bao.

Có thể thấy được bây giờ Tô Nam Thừa ở trước mặt Hoàng đế được sủng ái và hữu dụng thế nào.

Lý Xuân Giác cũng biết làm việc, dừng lại nói chuyện với người phát bạc, mơ hồ biểu đạt ý tứ, chính là ta quay về nhất định sẽ nói cho đại nhân nhà ta biết tục danh của ngươi.

Làm việc chẳng phải như vậy sao, ai mà tự nhiên khi không lại cho ngươi chỗ tốt? Đơn giản là kết một cái thiện duyên.

Ai cũng không làm túi tiền của mình thua thiệt được, về sau Hộ bộ này nói không chừng dựa theo chức quan bên Thành Phòng Doanh này mà hoàn trả, tiền xuất ra dư lại vào hầu bao của bọn họ?

Nhưng nếu như người ta không cho ngươi thêm thì sao?

Mọi người hiểu được là được.

Tô Nam Thừa nghe xong, nhớ kẽ người này, bảo Lý Xuân Giác trông coi tiền cho tốt. Chờ sau khi bạc thưởng xuống thì cùng phát chung ra.

Một ngàn bốn trăm lượng, bốn cái Bách đội một người một trăm lượng, bốn đội phó một người hai mươi lăm lượng.

Còn lại chín trăm lượng, mỗi người đều được hai lượng bạc, còn lại thưởng cho mấy văn thư.

Hai lượng với Tô Nam Thừa cũng không nhiều, có thể đối với tiểu binh bên dưới lại là một số tiền lớn. Lúc này mọi người đều vui vẻ.

Quan mới đến đốt ba đống lửa, cây đuốc thứ nhất là tiền ra tay trước, còn có cái gì so với cái này khiến cho mọi người phục hơn đây?

Trước cho táo ngọt, sau lại đánh gậy cũng không sao.

“Đại nhân, ti chức cầu kiến.” Lúc Tô Nam Thừa đang nói chuyện với Lý Xuân Giác, Ngô Tam Đăng ngoài cửa kêu lên.

“Vào đi.”

Lý Xuân Giác liền tranh thủ thời gian lui ra ngoài.

“Đại nhân, người bên dưới trông thấy Tề đại nhân và một nam nhân khả nghi nói chuyện, đợi bọn họ nói xong đuổi theo nam nhân kia, kết quả nam nhân kia đi dạo một vòng rồi vào nhà của Trương đại nhân cận vệ trưởng Đông cung.” Ngô Tam Đăng nói.

Tô Nam Thừa nhíu mày: "Thành Phòng Doanh chúng ta, lại là cơ hội lớn nhất có thể kết giao với Thái tử.”

“Vâng, ti chức cảm thấy việc này kỳ quặc, đừng nói là bọn họ muốn làm gì?” Ngô Tam Đăng nói.

“Làm gì? Trong tay Tề Uyên cũng là bốn trăm người, chẳng lẽ hắn ta còn muốn...” Tô Nam Thừa nghĩ cũng biết không có khả năng, bốn trăm người còn có thể mưu phản?

“Ti chức đã để cho người tiếp tục theo dõi sát sao. Trước kia không nghe nói cận vệ trưởng Trương đại nhân có lui tới với hắn.” Ngô Tam Đăng nói.

“Ngươi làm rất tốt, tiếp tục quan sát kỹ, bảo nhiều huynh đệ hơn, nói với bọn họ sẽ không để bọn họ phí công vô ích.”

Ngô Tam Đăng vâng một tiếng.

Tô Nam Thừa cười khổ, tuy nói là không thiếu chút tiền ấy, nhưng đây có tín là không cho vay mà làm hay không?

Mấy cái theo dõi này, nhiều lắm thì được chút ban thưởng.

Ách.