Chương 184: Thật là không có tiền đồ(3)
May tiểu Phùng thị nhanh trí mau chóng kêu ngươi mang cho Lý thị một kiện áo ngoài và đỡ Tần thị vào trong.
“Ngươi mau đi tiền viện đi, phụ thân ngươi muốn đưa Nhị ca ngươi đến Hình bộ, ngươi mau ngăn họ lại đi.” Phùng thị kéo Tô Nam Thừa lại: “Hài tử ngoan, giờ ngươi tiền đồ rộng mở, nếu phụ thân ngươi đưa Nhị ca đi, tiền đồ của ngươi sẽ bị hủy hoại đó.”
……
Tô Nam Thừa hít sâu một hơi: “Không phải đã kết thúc rồi sao? Sao lại muốn đưa đi nữa?”
“Nhị tẩu ngươi muốn hòa ly, mọi chuyện rối hết cả lên, Hầu gia đang giận lắm……” Phùng thị khóc lóc nói.
Tô Nam Thừa thật sự không muốn nhìn bà khóc nữa, liền nói: “Vậy nhi tử đi ngay đây.”
Phùng thị sốt ruột gật đầu.
Tô Nam Thừa vừa ra khỏi chỗ Phùng thị lập tức hướng thẳng đến tiền viện.
“Hôm nay nương không nên hồi phủ.” Không về mới tốt, về rồi cũng không có chỗ ở.
Trình Minh cũng im lặng.
Đi hết sân trước, hắn thấy tiền viện đèn đuốc sáng trưng.
Hỏi qua mới biết, lúc này mọi người đều ở chỗ Hầu gia.
Vừa đi vào, hắn thấy Tô Nghi Thừa bị ném lên một tấm ván gỗ trong sân hệt như một con chó chết.
Tô Cẩm Thừa và đám công tử nhị phòng, tam phòng đều đứng ngoài hành lang.
Tô Nam Thừa bước lên hành lễ với mọi người, cũng đứng ở kia.
Tô Cẩm Thừa liếc hắn một cái nói: “Đến chỗ mẫu thân à? Thế nào rồi?”
“Khóc dữ dội lắm, sao lại thành ra thế này vậy?” Tô Nam Thừa hỏi.
Tô Cẩm Thừa thở gấp, giận dữ trừng mắt liếc đệ đệ trong sân: “Sau khi trở về, hắn đã mắng Lý thị một trận.”
Tô Nam Thừa……
Mẹ nó, đúng là đồ thích chết mà, vốn dĩ trong chuyện này, hắn ta đã là người đuối lý. Thế mà còn muốn mắng chửi người, nhân gia là đại cô nương được được mọi người sủng ái. Còn muốn người ta ăn nói khép nép sao?
“Nghe mẫu thân nói, nhị tẩu tẩu muốn hòa ly.”
Tô Cẩm Thừa gật đầu, hiển nhiên cũng đã nghĩ đến tình huống này.
Trong phòng yên lặng, không lâu sau, Tô Anh Ngọc đi ra, nói: “Đưa người trở về trước đi, trời lạnh, kêu phủ y khám xét một lượt. Mấy tiểu nhân các ngươi cũng trở về đi. Hai người các ngươi vào trong.”
Ý chỉ Tô Cẩm Thừa và Tô Nam Thừa.
Trong phòng, Hầu gia và bốn nhi tử đang ngồi.
Hai tôn tử thỉnh an sau chỉ có thể đứng.
Hầu gia sắc mặt khó coi, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu.
Ông ta thở dài một hơi: “Việc cấp bách bây giờ là đừng để việc này lan truyền ra ngoài. Còn về Lý gia, đương nhiên phải cho họ một lời giải thích. Kêu tức phụ ngươi khuyên nhủ nàng ta đi. Có một vài việc nói ra ai cũng lúng túng.”
Tô Anh Cừ đồng ý.
“Nên trấn an nàng ra thật tốt. Về phần Nghi nhi, kêu nó nghỉ ngơi dưỡng thương đi. Sắp tới đừng hòng ra khỏi cửa nữa. Đúng là không bớt lo được chút nào cả, cả đời sau nhốt mình trong nhà đi.”
Tô Anh Cừ đứng dậy: “Là nhi tử không tốt, khiến phụ thân nhọc lòng.”
Thành Khang Hầu hừ một tiếng: “Đương nhiên là lỗi của ngươi.”
Tô Anh Cừ không nói hai lời lập tức quỳ xuống.
Kỳ thật nếu nói sủng ái Tô Nghi Thừa, đương nhiên tổ phụ tổ mẫu sẽ sủng ái hơn, nhưng nếu xảy ra chuyện, thì đó là lỗi của phụ thân dạy dỗ con cái không ra gì.
“Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi đều phải kẹp chặt cái đuôi vào. Hiện giờ trong triều tình thế không rõ, đừng để người khác nắm thóp. Ngươi nói với Phùng thị, khuyên nhủ nhi tức cho tốt. Hai ngày sau kêu Lý gia đến thăm nàng ta. Cũng đến nhìn cái thứ không biết cố gắng kia một cái.”
Bảo nhìn xem Tô Nghi Thừa trong nhà bị đánh thành cái dạng gì, tốt xấu gì cũng bảo thân gia bình tĩnh lại.
Nhưng sảy thai chính là do Tô Nghi Thừa gây ra.
“Tốt xấu gì Nhị ca và Nhị tẩu tẩu cũng còn có trưởng tử, nghĩ hẳn Lý gia sẽ không quá gây khó khăn cho Nhị ca.” Tô Nam Thừa nói.
Sảy thai lần này không phải là thai đầu.
Thành Khang Hầu gật đầu: "Không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi, đừng dằn vặt nữa.”
Lúc này Tô Nam Thừa trở về đúng là không còn sớm, vì chuyện của người khác gây ra lại làm trễ nải giấc ngủ của mình, thực sự là không đáng.
Sáng sớm hôm sau, hắn gì cũng mặc kệ mà chạy trước, ở lại sợ sẽ có chuyện.
Hầu phủ nhiều người như vậy, nhất định có thể trấn an được Lý thị, sau đó bảo Tô Nghi Thừa cúi đầu xin lỗi.
Đến Thành Phòng Doanh, kiểm tra theo thông lệ xong, Ngô Tam Đăng đã tới rồi.
“Đại nhân, người hôm qua ti chức phái đi đều đã trở về, bọn họ vẫn luôn đi theo Tề đại nhân. Tề đại nhân ngoài những nơi tuần tra ban đêm và trông chừng ngoài cung tạm thời không đi chỗ nào khác. Ti chức đã bảo bọn họ đổi người tiếp tục theo dõi. Người đều đáng tin cậy, tránh gây phiền phức, tổng cộng có ba người, đã đổi tới.”
“Ngươi làm tốt lắm.” Tô Nam Thừa hài lòng gật đầu.
Hôm qua gặp Tề Uyên ra ngoài, Tô Nam Thừa đã bảo người đi theo.
Nếu biết người này đứng ở phe Thái tử, theo dõi hắn ta nói không chừng sẽ biết được tin tức gì.
“Ti chức có thể làm việc vì đại nhân, tất nhiên sẽ tận tâm tận lực.” Ngô Tam Đăng nói.
“Tốt, ngươi cứ chuyên tâm làm việc, chuyện khác đều có ta.” Tô Nam Thừa nói.
Ngô Tam Đăng này, Tô Nam Thừa đã điều tra. Có thể dùng được.
Bây giờ trong triều đình hỗn loạn, còn nhiều người, rất nhiều người có bản lĩnh như hắn ta lại không bò lên nổi.
Nói trắng ra là, chức quan này của mình không phải là đi cửa sau tới sao? Chỉ là cửa sau của Hoàng đế.