Chương 183: Thật là không có tiền đồ(2)
Tô Nam Thừa ngẩng đầu nhìn Đông Mai, khẽ cười, nhìn nàng đặt bình trà nhỏ xuống, một tay kéo người nàng qua trực tiếp ngồi trên chân mình.
“Lo lắng cho công tử nhà ngươi sao?”
Đông Mai nhanh chóng đỏ hết mặt, cúi đầu lí nhí: "Vâng.”
“Tiểu Đông Mai thật là hiểu chuyện.” Tô Nam Thừa lại nhéo mặt nàng một cái, một tay nắm ở eo nàng: "Có liên quan gì đến ta đâu? Chính hắn không ra thể thống gì mà thôi.”
Người gây ra loại chuyện này, ai cũng không thèm để hắn ta vào mắt.
Uổng công sinh ra dáng vẻ hòa nhã như vậy, là dùng đầu óc đi đổi về sao?
“Trà này ngấm vào tốt thật. Hôm nay ta tiến cung lạnh muốn chết, chỉ muốn uống liền một chén trà nóng.” Tô Nam Thừa cứ vậy một tay ôm Đông Mai, một tay bưng trà uống vào mấy ngụm.
Đông Mai không dám động, thân thể căng cứng, thật sự có chút xấu hổ.
Tô Nam Thừa cười khẽ: "Thả lỏng chủ đi, căng thẳng vậy không khó chịu sao? Từ từ thành thói quen thôi.”
Đông Mai nghe lời quả nhiên thả lỏng, tựa ở trong ngực Tô Nam Thừa.
Thiếu nữ không gầy, còn có chút múp máp. Chính là loại mà eo nhỏ nhưng toàn thể lại có thịt.
Tô Nam Thừa rất thích.
“Phải dặn dò bên dưới thật kỹ, người trong viện chúng ta không nên bàn luận chuyện này với bên ngoài, chỉ hỏi thăm chút tin tức thôi, đừng nói gì cả. Cũng đừng nói linh tinh, tránh bị người khác tóm được.” Tô Nam Thừa nói.
“Vâng, nô tỳ sẽ dặn dò họ.” Đông Mai nói.
“Nhà ngươi còn ai nữa? Quê ở đâu?”
Đông Mai cúi đầu: “Nô tỳ quê gốc ở thôn Đại Du Thọ, huyện Bảo Sơn thuộc Du Thành. Tuy nhiên năm đó khi phụ mẫu của nô tỳ chạy nạn, họ đã đến An Bình phủ, vài năm sau, không còn đường sống, phụ thân của ca ca nô tỳ qua đời. Nương nô tỳ dẫn theo ca ca, nhưng cuộc sống khổ quá, đành bán chính mình và ca ca. Nhờ người trung gian dẫn đến kinh thành. Khi ấy đúng lúc Hầu phủ đang cần người, cuối cùng bà bị bán cho Hầu phủ.”
“Sau đó nương của nô tỳ gả cho một gã sai vặt trong Hầu phủ, lúc sinh nô tỳ, bà ấy xuất huyết quá nhiều nên qua đời.”
Đông Mai mím môi: “Năm năm trước, phụ thân nô tỳ cũng qua đời. Ca ca hiện giờ đang làm việc ở thôn trang. Nô tỳ do có ngoại hình gọn gàng nên mới được ở lại trong phủ.”
Tô Nam Thừa gật đầu, đây cũng là một hài tử đáng thương.
“Đừng đau lòng nữa, về sau có công tử thương ngươi rồi.” Hắn vỗ eo Đông Mai: “Tạm thời ca ca ngươi cứ ở đó đã, chờ năm sau chuyển nhà thì điều hắn ta vào phủ. Hắn ta thành hôn chưa?”
“Vẫn chưa.” Đông Mai nói.
Cả hai huynh muội đều không có tiền. Trước đây Đông Mai còn nhỏ, tuy ở nội viện nhưng không hầu hạ chủ tử. Nguồn thu chẳng được mấy.
Ca ca nàng ta thậm chí còn chẳng bằng nàng ta, làm việc nặng nhọc ở thôn trang thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Cho dù muốn cưới vợ cũng đâu dễ dàng gì.
“Sang năm tìm cho hắn ta một người phù hợp đi.” Tô Nam Thừa nói.
“Nô tỳ đa tạ công tử.” Đông Mai vui vẻ cảm ơn.
“Ngươi và ca ca ngươi họ gì?” Tô Nam Thừa lại hỏi.
“Ca ca nô tỳ họ Chu, nô tỳ họ Lý.”
Tô Nam Thừa gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Đông Mai đứng dậy, thoát khỏi lòng hắn, ngượng ngùng đi làm chuyện của mình.
Chuyện của Tô Nghi Thừa hiển nhiên vẫn chưa kết thúc.
Nhưng Tô Nam Thừa không có ý định xen vào, có liên quan gì đến hắn đâu, bớt lo chuyện bao đồng đi thôi.
Hắn vốn nghĩ như vậy, không ngờ sắp ngủ rồi mà lại có người tới gõ cửa.
Bà tử trông cửa đứng sau cửa hỏi ai, đối phương vội vàng nói: “Ta là người trong viện phu nhân, mau mời Thất công tử dậy đi, phu nhân đang gọi.”
Bà tử không dám chậm trễ, vội chạy lại thỉnh.
Tô Nam Thừa mặc áo khoác, đi ra: “Đi thôi.”
Lúc ra ngoài, hắn ngước mắt nhìn qua trời, một ngôi sao cũng chẳng thấy, trời âm u quá.
Lạnh quá, e là tuyết sắp rơi rồi.
Người tới là nha đầu chạy vặt quê mùa trong viện Phùng thị, chẳng biết gì, Tô Nam Thừa cũng không hỏi, tự mình đi.
Vừa đến cửa đã nghe tiếng khóc.
Tô Nam Thừa không quen mấy nữ tử ở hậu viện, nhất thời không biết ai đang khóc.
Mới nghỉ chân đã thấy Ngũ thiếu phu nhân bước tới.
“Biểu tỷ.” Tô Nam Thừa bước lên đón: “Ai đang khóc thế? Thật không hiểu nổi sao tối rồi mà còn ầm ĩ như vậy?”
Phùng thị hành lễ với hắn: “Thất thúc.”
“Ta nghe nói là Lý nãi nương Tương thị của nhị tẩu tẩu.”
Tô Nam Thừa hiểu rõ: “Sao ta lại không thấy Ngũ ca đâu cả?”
“Ngũ ca ngươi còn đang thay thuốc, ta đến trước, hắn sẽ đến sau.” Phùng thị nói.
Tô Nam Thừa gật đầu, cả hai người cùng nhau đi vào, lập tức thấy một bà tử ngồi ở bậc thang phòng chính khóc khàn giọng.
Bên cạnh có người kéo nàng.
“Làm gì thế? Còn không mau kéo ra? Còn ra thể thống gì nữa?” Tô Nam Thừa tiến lên trách cứ.
Mấy bà tử khác cũng vội muốn chết, vừa nghe có người nói, nhanh chóng ba chân bốn cẳng lôi người đi.
Lý nãi nương khóc rất dữ dội, Tô Nam Thừa lại nói: “Các ngươi mau khuyên vị ma ma này đi, kêu bà ấy đừng khóc nữa, chẳng lẽ muốn kinh động đến bên ngoài à? Khóc như vậy thì có ích gì đối với nhị tẩu tẩu chứ?”
Dứt lời liền bước vào nhà.
Hắn vừa vào đã thấy Phùng thị mặt đẫm nước mắt, Lý thị nước mắt không ngừng rơi quỳ gối cạnh nhị tẩu tẩu. Đại tẩu tẩu Tần thị cũng mang vẻ mặt bất lực u sầu.
Mà trên mặt đất toàn là mảnh sứ vỡ.
Tô Nam Thừa trong lòng thầm chửi má nó, đây là lúc một nam nhân như hắn nên tiến vào sao?