Chương 182: Thật là không có tiền đồ
Hắn ta bị thương, mới trở về từ phía bắc, người còn đang bệnh. Một cánh tay còn đang treo.
Cũng không dám không tới.
Thậm chí không dám vào phòng, đã quỳ xuống trong sân.
Tô Nam Thừa oan uổng nhất, chủ yếu là hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cứ giằng co như vậy hồi lâu, bên ngoài truyền đến thanh âm của lão thái thái: "Chuyện gì mà nhất định phải đánh chết hài tử mới được sao?”
Phùng thị vội vàng đứng dậy: "Tổ mẫu tới.”
Tô Anh Cừ nhìn bà ta một cái, hừ lạnh đứng dậy ra ngoài nghênh đón: "Sao mẫu thân lại tới đây? Trời lạnh vậy mà...”
Trong viện, Tô Cẩm Thừa còn tốt, Tô Nghi Thừa đã sắp hôn mê.
Hắn ta chịu một trận đòn hung ác, bây giờ lại quỳ hơn nửa buổi trưa ở giữa mùa đông lạnh lẽo này, người đã sắp chịu không nổi. Thấy lão thái thái tới, hai mắt sáng lên.
“Ngươi còn biết lạnh sao, bọn nó mặc chừng đó quỳ, ngươi không sợ bọn nó quỳ đến hỏng luôn sao? Người đâu, còn kko vịn mấy vị công tử đứng dậy?” Lão thái thái chất vấn không dung tha.
Tô Nam Thừa nhanh tay đi vịn nhị ca đứng dậy.
Tô Anh Cừ thấy nhưng không ngăn lại.
“Mẫu thân, nhi tử cũng vì tốt cho hắn, nếu không cứ đà này...” Tô Anh Cừ thở dài: "Thôi, cứ đưa hắn trở về trước đã.”
Lão thái thái thở dài: "Đây thực là không chịu thua kém, cha con đánh ngươi một trận, con đã biết sai chưa?”
Lão thái thái chỉ vào cái mũi của Tô Nghi Thừa hỏi.
Tất nhiên Tô Nghi Thừa nói biết sai rồi.
Chỉ có điều Tô Nam Thừa thấy hắn ta vậy, không giống như là đã biết sai rồi.
Lão thái thái lại hài lòng: "Vậy là tốt rồi. Quay về dưỡng thương cho tốt, nhanh nhanh khỏe lại. Con xem bao nhiêu người liên lụy xin tha cho con?”
Tô Nghi Thừa vội vàng nói vâng.
Lão thái thái được mời vào phòng, Tô Nam Thừa và mấy người lưu lại ở bên ngoài.
Lúc này hắn mới hỏi: "Đại ca, Ngũ ca, Nhị ca là làm sao vậy?”
Tô Cẩm Thừa lắc đầu: "Ta đi về trước.”
Sắc mặt hắn ta không tốt.
Hai người tiễn hắn ta chậm rãi ra ngoài.
“Việc này không hay ho, Nhị tẩu tẩu sinh non.” Tô Trữ Thừa nói.
Tô Nam Thừa nhìn hắn ta: "Cái này... có quan hệ với Nhị ca sao?”
Tô Trữ Thừa xấu hổ một lúc sau đó nói: "Ngươi đi về hỏi gã sai vặt và nha đầu của ngươi đi, bảo đảm đều biết, ca ca ta thực sự không tiện mở miệng.”
Thế là Tô Nam Thừa gật đầu, trước tiên tiễn hắn ta về rồi mới đi về chỗ của mình.
Lúc quay về thay y phục, Tô Nam Thừa đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Hạ Hà vừa thay y phục cho hắn vừa nói: "Nói là làm Nhị thiếu phu nhân nhục nhã, dùng chút... dùng chút thủ đoạn bên trong lầu xanh. Nhị thiếu phu nhân không chịu nổi nhục, đã đánh Nhị công tử. Sau đó Nhị công tử thẹn quá hóa giận, liền đánh cho Nhị thiếu phu nhân sinh non. Bọn hạ nhân đều nói, hay là do lần trước đuổi nha đầu kia ra ngoài. Nhị công tử cảm thấy nếu không phải do Nhị thiếu phu nhân ghen tuông thì đã không xảy ra sự kiện kia. Cho nên... liền trả thù.”
Khóe miệng Tô Nam Thừa giật một cái: "Thật là có tiền đồ.”
Thủ đoạn bên trong lầu xanh này nếu như đặt ở sau mấy trăm năm, đó chính là tình thú. Nhưng đặt ở hiện tại, bất kể cô nương tốt nào cũng cảm thấy nhục không chịu nổi.
Đừng nói là chính thê, ngay cả thiếp thất cũng không thể đối đãi như vậy. Trừ phi ngươi thật sự không xem một nữ nhân như con người.
Có thể coi là nam nhân cổ đại cực kỳ xem thường nữ nhân, nhưng nữ nhân của mình cũng không thể coi khinh như vậy. Huống chi nháo đến mức này, ai biết đến cùng là hắn ta dùng thủ đoạn gì.
Dùng thủ đoạn trong lầu xanh với chính thê của mình, còn khiến hài tử sinh non... Quả thực là đánh không oan.
Tô Nam Thừa có thể hiểu được nộ khí của Tô Anh Cừ từ đâu mà ra, cũng hiểu được vì sao Tô Cẩm Thừa không nói một lời nào.
Nói cái gì chứ? Chưa đủ mất mặt sao.
“Việc này sao lại nháo đến chỗ lão gia?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Là nhũ mẫu thiếp thân của Nhị thiếu phu nahan trực tiếp đi nói cho lão gia. Là lão gia biết trước tiên, sau đó lão thái thái và phu nhân mới biết. Vừa vặn chiều hôm nay lão gia về sớm.” Hạ hà nói.
Tô Nam Thừa thở dài lắc đầu.
Tô Anh Cừ khẳng định không phải rêu rao lấy lại công lý cho nhi tức, chủ yếu là Tô Nghi Thừa thực không có não.
Bỏ qua tôn trọng hay không, Lý thị có phụ thân là Ngũ phẩm Kinh Lịch của Tông Chính Tự, Vương chủ sự của Tông Chính Tự là người không đặt cả Thái tử vào mắt. Nổi danh không kết giao với Hoàng tử, chỉ xem ý bệ hạ.
Tông Chính Tự của ông ta quản lý nước tát không lọt, Lý đại nhân là người bên phe Hoàng đế. Nếu như bởi vì Lý thị mà gây náo loạn với Tô gia, đây không phải là muốn chết sao?
Nghiêm khắc trừng trị Tô Nghi Thừa thì chính thê chạy không thoát.
Làm không tốt thì Thành Khang Hầu gánh trên lưng tội trị gia không nghiêm.
Cho dù bệ hạ không hỏi tội, tiền đồ của Tô Nghi Thừa cũng phế đi.
Đánh hắn ta một trận hoàn toàn là vì cứu hắn ta.
Thay xong y phục, bọn nha hoàn đem đồ ăn lên, hầu hạ hắn nếm qua.
Đông Mai vừa hầu hạ hắn uống trà vừa nhỏ giọng hỏi: "Công tử, chuyện này ngài không thể can thiệp? Nếu không sẽ dính lây sang ngài đó?”