Chương 181: Lão nhị lại gây chuyện

Chương 181: Lão nhị lại gây chuyện

Nhiệm vụ khẩn yếu nhất của Thành Phòng Doanh chính là bảo vệ an toàn của kinh sư và hoàng cung.

Hôm nay lại đến phiên đội ngũ Tô Nam Thừa và một vị lĩnh đội khác đi tuần tra bên ngoài cung.

Ngoài cung cũng không có riêng người của Thành Phòng Doanh, còn có Vũ Lâm vệ.

Tô Nam Thừa nhìn qua danh sách, sắp xếp xong xuôi ba trăm người đi thủ hộ hoàng cung, thời gian cũng đến gần lúc hồi phủ.

Cưỡi ngựa hồi phủ, mới xuống ngựa, chỉ thấy một người đang nhìn quanh.

Chính là Trương quản sự của tiền viện.

Hắn ta thấy Tô Nam Thừa thì chào đón thỉnh an: "Thất công tử về rồi.”

“Trương quản gia sao lại ở đây? Trời đông tuyết phủ, có chuyện gì sao?” Tô Nam Thừa xuống ngựa nói.

Bây giờ cũng cưỡi ngựa đã lâu, hắn rất quen thuộc.

“Ôi, ngài mau đến xem đi. Đại lão gia muốn đánh chết Nhị công tử đấy. Ai cũng ngăn không được, giữa mùa đông này, trên mặt đất còn có tuyết, bảo Nhị công tử quỳ ở đấy. Ngài nhanh đi cầu xin tha, tốt xấu gì cũng gọi Nhị công tử trở về phòng đi.” Trương quản sự vội vàng nói.

Tô Nam Thừa tay cầm roi ngựa dừng lại: "Lại xảy ra chuyện gì?”

“Ôi, tiểu nhân cũng không rõ, nhưng giữa trời đông này. Sao nhị công tử có thể chịu đựng được, ngài hãy cứ đi cầu xin đi.” Trương quản sự nói.

Tô Nam Thừa nhìn ông ta vài lần sau đó gật đầu: "Vậy ta đi thay quần áo trước.

“Thất công tử, Thất công tử, xin hãy thương xót, đừng thay quần áo trước, ngài nhanh đến tiền viện đi. Lúc này vẫn chưa biết ra sao đâu.” Trương quản sự không dám kéo Tô Nam Thừa, chỉ không ngừng cầu xin.

Tô Nam Thừa dừng chân, lại nhìn ông ta vài lần sau đó nói: "Thôi được, ở trong viện của phụ thân sao? Vậy ta qua đó.”

“Ai, ngài mau đi đi, tiểu nhân không tiện đi cùng ngài, miễn cho đại lão gia thấy chúng ta lại không dễ buông tha cho Nhị công tử.” Dáng vẻ Trương quản sự kích động.

Tô Nam Thừa gật đầu, liền rẽ đến phía Tô Anh Cừ.

Đi ra một đoạn, Trình Minh nhỏ giọng nói: "Hắn ta nói né tránh rồi, lão gia thực sự đang nổi nóng, ngài đi không phải là rủi ro sao?”

“Không đi thì không đắc tội với người khác sao?” Tô Nam Thừa nhíu mày nói.

Trương quản sự là quản sự trong phủ, nói lý ra là thuộc về Hầu gia và Hầu phu nhân. Cho nên ông ta gọi Tô Anh Cừ là đại lão gia.

Trình Minh thì là gã sai vặt thân cận của Thất công tử, thuộc về người của đại phòng. Gọi Tô Anh Cừ là lão gia.

Trương quản sự này rõ ràng chính là người lão thái thái sai tới, nếu như Tô Nam Thừa cự tuyệt ông ta, chính là đắc tội lão thái thái.

“Chỉ là vị nhị ca tốt này của ta lại gây ra chuyện gì rồi, mới qua được bao lâu, vết thương trên mông đã lành hẳn rồi sao?” Tô Nam Thừa thở dài.

“Nếu không thì ngài cứ đi thay y phục đi? Tiểu nhân hỏi thăm một chút?” Trình Minh nói.

“Được rồi, cứ như vậy đi thôi, gặp chiêu phá chiêu. Cũng không thể đánh ta? Ta rất đàng hoàng đấy.” Tô Nam Thừa cười một tiếng.

Đang lúc nói chuyện, hai chủ tớ bước đi không nhanh không chậm, đã đến nơi đó.

Quả nhiên chưa tiến vào đã nghe thấy chút động tĩnh.

Tiếng khóc của Phùng thị.

“Mẫu thân đây là sao vậy?” Tô Nam Thừa vừa đến đã có lợi thế địa vị, trực tiếp đến vịn Phùng thị.

Phùng thị đang ở trong sân vịn nha đầu khóc.

Bên cạnh chính là Tô Nghi Thừa mặt mũi tái nhợt, một thân áo bông rách nát đầy vết máu.

Cùng quỳ ở bên cạnh còn có Tô Cẩm Thừa cũng mặt mày tái nhợt.

Tô Anh Cừ không ở trong sân.

Tô Nam Thừa vịn Phùng thị muốn vào nhà, Phùng thị kéo tay của hắn lại: "Hài tử của ta, con tốt xấu gì cũng van cầu phụ thân con, chuyện gì cũng đừng nên đánh đến chết...”

Tô Nam Thừa gật đầu: "Bất kể thế nào, mẫu thân ngàn vạn bảo trọng thân thể, người đừng khóc nữa.”

Trong lòng Tô Nam Thừa chửi mẹ nó, tràng diện này, ta muốn khuyên tốt về sau ngươi không được hận chết ta?

Đôi đích tử của ngươi đều quỳ cũng vô dụng, ta khuyên thì được, thì còn ra thể thống gì? Vậy chẳng phải ta còn lợi hại hơn đích trưởng tử của ngươi sao?

Trong phòng, Tô Anh Cừ đang uống trà, mặt mũi hiển nhiên đang giận dữ.

Tô Nam Thừa vịn Phùng thị ngồi xuống, mình quỳ xuống nói: "Phụ thân bớt giận, trời đông giá rét, đại ca nhị ca quỳ rất tổn hại thân thể, bất kể là như thế nào, trước cứ để bọn họ vào nhà đã. Dù là vào nhà quỳ ở đây.”

“Con đừng có cầu tình!” Tô Anh Cừ cả giận nói: "Hôm nay ai tới cũng không được. Tô gia này không có vương pháp hay sao? Nàng cũng không cần khóc sướt mướt, nhìn hảo nhi tử mà nàng nuôi đi. Đều là do nàng dưỡng hắn thành không có chút quy củ nào.”

Một câu sau hiển nhiên là nói với Phùng thị.

Phùng thị càng khóc dữ dội hơn chút.

Tô Nam Thừa vội nói: "Phụ thân bớt giận, mẫu thân là đau lòng cho hài tử. Mặc kệ các ca ca có gì sai lầm, tốt xấu gì cũng cho bọn họ vào nhà. Nếu như là đông cứng mất, đừng nói là mẫu thân ngay cả chính ngài cũng sẽ đau lòng...”

“Lão Thất, có phải bây giờ con cho ràng con làm quan rồi thì ta sẽ không dám quản con sao?” Tô Anh Cừ nổi nóng, tất nhiên là ai cũng không nhận.

Tô Nam Thừa chính là đang chờ câu này, nghe xong lời này, vội vã quỳ xuống đất: "Phụ thân, lời này làm cho nhi tử hổ thẹn muốn chết, mặc kệ nhi tử làm gì, cũng không dám bất hiếu, phụ thân cứ đánh roi.”

Tô Anh Cừ hừ một tiếng, hiển nhiên là hài lòng với lời này.

Tô Nam Thừa thuận thế “Không dám” nói nữa.

Phùng thị thấy hắn một lần đã vô dụng, càng nóng vội hơn, không thể làm gì hơn nói: "Lão gia tức giận cũng được, chẳng lẽ muốn hai đứa nó đi chết sao?”

“Bảo lão đại đứng dậy, không cần phải cùng quỳ với đệ đệ không có tiền đồ kia.” Tô Anh Cừ nói.

Đang lúc náo loạn, Ngũ công tử cũng tới.