Chương 180: Đao(2)

Chương 180: Đao(2)

Thế là hắn hiểu rõ nói: "Thành Phòng Doanh bây giờ nhiều vị trí trống, vi thần thấy chư vị đồng liêu đều rất cần cù. Mỗi người quản lí chức vụ của mình, cũng chỉ có vi thần có chút ngượng tay. Chỉ có điều nhờ long ân của bệ hạ, vi thần có thể có ngày hôm nay, nhất định sẽ không phụ lòng bệ hạ.”

“Ừm, vậy là tốt rồi. Ngươi cứ từ từ đợi, cũng nên làm việc cho tốt. Lau mắt mà nhìn.” Long đế nói.

Lời ngày nghe xong chính là có hàm ý trong lời nói, Tô Nam Thừa vội nói: "Vâng, vi thần tất nhiên sẽ lau mắt mà nhìn, xem cho rõ.”

“Ừm, ngươi thông minh khiến cho trẫm rất vui mừng.” Long đế hài lòng quan sát Tô Nam Thừa.

Tô Nam Thừa cũng biết mình đã đoán đúng.

Cũng hoàn toàn hiểu được điều lệnh này là chuyện gì xảy ra.

Hoàng đế quả nhiên muốn phế Thái tử, đặt mình ở Thành Phòng Doanh, một khi bên này có dị động nhất định sẽ nói với bệ hạ trước tiên.

Bất kể là vì tiền đồ của mình hay là Tô gia.

Chưa hẳn là Hoàng đế không phải lợi dụng oán niệm của Thái tử dành cho mình.

Ha, quả nhiên là người của hoàng gia, sẽ không có một ai thẳng tính.

Có lẽ về sau sẽ có một ngày phản phệ, chỉ có điều mặc kệ nó, trước khi ngày đó đến, chưa biết sẽ ra sao đây. Bây giờ làm một cây đao cho Hoàng đế không có gì là không tốt.

“Bây giờ trong triều nhiều việc, người tin cẩn cạnh bên trẫm không nhiều. Ngươi đừng nên làm trẫm thất vọng.” Long đế nói.

“Vi thần tuyệt đối không dám làm chuyện khiến bệ hạ thất vọng, không có ân điển của bệ hạ, liền không có vi thần của hôm nay. Phong quang của vi thần đều do bệ hạ cho, vi thần mãi mãi không quên.” Tô Nam Thừa quỳ xuống.

“Tốt, đứng lên đi, đêm qua tuyết rơi, là lúc đi thưởng tuyết. Tô khanh bồi trẫm đi ngắm tuyết một lúc. Chúng ta cũng học theo văn nhân một chút, học đòi văn vẻ một phen thấy thế nào?” Long đế nói.

“Vâng, nghe theo bệ hạ.” Tô Nam Thừa nói.

Bồi tiếp Hoàng đế đến ngự hoa viên, nơi này đã sớm được dọn dẹp.

Chỗ nên giữ lại đều đã giữ lại, trên đường lại rất sạch sẽ.

Hoàng đế chợt nảy ra ý định, lúc tới thì có mấy tần phi đã ở đó.

Đại Nguyên cũng không có quy định hà khác như ngoại thần không được gặp nữ quyến hậu cung vân vân.

Đơn giản là không thể tùy ý tiến vào hậu cung, ban đêm thì không được ở lại hậu cung thôi.

Cho nên Tô Nam Thừa cũng không khẩn trương gì lắm.

Tô Nam Thừa không biết các nàng, cũng chỉ gọi tất cả là nương nương: "Vi thần thỉnh an các vị nương nương.”

Một người cầm đầu, hẳn là cung phi phẩm cấp cao nhất xinh đẹp nhất thỉnh an Hoàng đế xong nói: "Đại nhân khách khí thực sự không biết bệ hạ và đại nhân đến đây. Thần thiếp cũng không nghĩ là sẽ quấy rầy bệ hạ, vậy đành cáo lui.”

Long đế cười ha ha: "Không cần đa lễ như vậy, trẫm và Tô khanh cũng đến thưởng tuyết. Tào Tiệp dư, trẫm một thời gian rồi không gặp nàng. Thời gian này, Thập tam Hoàng tử vẫn ổn chứ?”

Hiển nhiên là vị Tiệp dư nương nương này không thể nào được sủng ái, nhưng cũng coi như là người đã từng được sủng ái.

“Bẩm bệ hạ, hoàng nhi rất tốt, mỗi ngày đều đọc sách, vô cùng chăm chỉ. Thần thiếp trái lại cũng không tiện quấy rấy hoàng nhi đọc sách.” Tào Tiệp dư cười nói.

“Ừm, nàng rất hiều chuyện.” Long đế khen một câu.

“Buổi tối bảo hài tử đến trong cung của nàng, trẫm làm xong việc thì đến tìm các nàng nói chuyện.” Long đế nói.

Tào Tiệp dư đại hỉ: "Vâng, thần thiếp và hoàng nhi xin đợi bệ hạ.”

“Ừm, đi đi, đi cả đi.” Long đế khoát tay, mấy phi tần đều cáo lui.

“Thập tam Hoàng tử chắc chắn học vấn vô cùng tốt.” Tô Nam Thừa khen một câu.

“Mấy tiểu nhi tử này của trẫm số mệnh không tốt. Lão thập, lão thập nhất, lão thập nhị, trẫm đều yêu thương tột cùng, lại đều chết yểu. Đến thập tam thập tứ, trẫm ngược lại không dám yêu thương.”

“Thập tam Hoàng tử và thập tứ Hoàng tử có long ân của bệ hạ che chở, nhất định sẽ không sao.” Tô Nam Thừa nói.

Hoàng đế nói ba hài tử chết yểu kia, hoàn toàn là do con người gây ra.

Lúc trước Hoàng đế có được một mỹ nhân, sủng ái quá mực, ba bốn năm liền, độc sủng hậu cung.

Mỹ nhân này cũng không chịu thua kém, ba năm sinh hai Hoàng tử.

Nhảy một cái thành Lệ phi, kết quả là đều chết non.

Sinh ba đứa, chết ba đứa, cái thai cuối cùng thân thể nàng cũng sụp đổ.

Chỉ có điều chuyện này, trong trí nhớ của Tô Nam Thừa, Tô gia dường như thoáng nhắc đến, loáng thoáng có quan hệ với quý phi.

Về phần Hoàng đế có biết hay không, vậy thì khó nói.

Bồi tiếp Hoàng đế thưởng tuyết uống trà cũng là một chuyện rất mệt mỏi, lúc nào cũng phải chú ý đến dáng vẻ và quy củ của mình.

Nếu như ngươi quá tùy ý, Hoàng đế có lẽ sẽ không để ý, nhưng chỉ sợ ngày sau nhớ tới cũng sẽ có ý kiến.

Cứ như vậy một hồi ngồi xuống, trà uống vào bụng cũng đã lạnh.

Chờ đến lúc xuất cung, Tô Nam Thừa cũng cảm thấy mình cũng đã nguội luôn rồi, nhu cầu cấp bách là rót một ấm trà xuống ủ ấm thân thể.

Vừa quay lại Thành Phòng Doanh, đối diện liền gặp Tề Uyên mặc giáp nhẹ.

Tề Uyên chào hắn lấy lệ, không quay đầu lại mà đi luôn.

Tô Nam Thừa nhìn mấy lần rồi đi thẳng đến chỗ của mình.

“Hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao? Tề đại nhân dẫn theo một đội người đi ra.”

Văn thư Hoàng Hưng Gia vội nói: "Bẩm đại nhân, ti chức không biết, nghĩ hẳn là mật lệnh của cấp trên. Ti chức thấy Tề đại nhân đi qua bên chỗ thống lĩnh.”

Tô Nam Thừa gật đầu: "Ừm, ta biết rồi.”

Uông thống lĩnh an bài? Đây quả thực có thể là chuyện bí mật gì đó.

Chẳng qua hiện nay kinh thành còn có chuyện gì bí mật?