Chương 179: Đao

Chương 179: Đao

Tô Nam Thừa cười lên: "Tốc độ thăng quan của ta đã rất là nhanh, sao có thể nhanh như vậy mà thăng tiếp? Hắn thực là buồn lo vô cớ.”

“Lời ấy của đại nhân sai rồi, nguyên nhân chính là đại nhân thuận buồm xuôi gió, mới càng dễ thăng lên. Bây giờ chỉ sợ Tề đại nhân đã xem ngài như chướng ngại vật.” Ngô Tam Đăng nhìn Tô Nam Thừa một chút lại nói: "Ti chức nguyện ý tùy đại nhân sử dụng, nhưng cầu xin đại nhân có chuyện không nên quên căn dặn ti chức.”

“Dễ thôi, ngươi phân ưu vì ta như vậy, sau này có chuyện gì không hiểu, ta còn cần hỏi ngươi.” Tô Nam Thừa gật đầu nói.

Ngô Tam Đăng cao hứng rời đi.

Mặc dù Trương Hổ không có xuất thân, tốt xấu gì cũng là một người cơm áo không lo. Còn Ngô Tam Đăng này xuất thân gia thế mới là thê lương.

Tổ tiên có công lao, nhưng cha hắn ta chết sớm, muội muội hắn ta sinh nửa tháng thì cha hắn ta chết.

Mẹ hắn dẫn theo bốn huynh đệ bọn hắn và muội muội suýt chút nữa chết đói.

Đến đủ tuổi, mẹ hắn dùng quan hệ trước đây đưa hắn ta vào Thành Phòng Doanh.

Nhiều năm như vậy mà hắn ta vẫn không thể bò lên nổi.

Không có tiền lo lót, cũng không có quan hệ gì.

Lĩnh đội tiền nhiệm chướng mắt hắn ta cho nên cũng không cần hắn ta.

Bây giờ vị này nhỡ đâu lại có hi vọng? Tốt xấu gì cũng thử một chút.

Bên phía Tô Nam Thừa, hắn nhẹ gõ mặt bàn.

Trình Minh nói: "Công tử, Tề Uyên này nếu như gây khó dễ với ngài, ít nhiều gì cũng có chút phiền phức. Nếu không thì nghĩ cách chia rẽ quan hệ của hắn ta với Thái tử?”

Thái tử vẫn đang trong thời điểm mẫn cảm, lúc này nếu như kéo ra Thành Phòng Doanh, Tề Uyên không có chỗ nào tốt.

Tô Nam Thừa lắc đầu: "Không vội, loại địch nhân này mặc dù phiền phức, nhưng cũng phòng được. Giữ lại hắn về sau khẳng định có thể dùng, có tác dụng lớn.”

Lúc này kéo ra, nhiều lắm là đổi hắn ta đi nơi khác hoặc là bãi quan. Hoặc là chẳng sao cả.

Cần phải chờ thời điểm then chốt mới kéo ra, như vậy không thể chắc chắn là chuyện lớn cỡ nào.

“Lại nói, phỏng chừng người của Thái tử biết hắn ta cũng không ít đâu. Lúc này tung ra quá miễn cưỡng.”

Trình Minh vội nói: "Là tiểu nhân suy nghĩ chưa chu toàn.”

Tô Nam Thừa lắc đầu không để ý.

Hôm nay không có chuyện gì, hắn hồi phủ sớm hơn chút.

Vừa quay về, Liên Sinh đã đến hầu hạ.

Mấy ngày gần đây, Liên Sinh cũng cảm thấy công tử bận rộn. Sợ thất sủng cho nên bình thường chủ động tiếp cận đến.

Thay y phục không cần gã sai vặt hầu hạ, hắn ta liền ở gian phòng bên ngoài chờ.

Đợi đến khi Tô Nam Thừa thay y phục xong đi ra, hắn ta lại xán đến: "Công tử, Thành Phòng Doanh thế nào? Người bên đó có hiền lành không? So với Công bộ thì sao? So với Đông cung thì thế nào?”

Tô Nam Thừa nghiêng đầu nhìn hắn ta, hơn một năm nay, Tô Nam Thừa cao hơn nhiều, trước kia không phân cao thấp với Liên Sinh, bây giờ đã khác rồi.

Hắn không nói lời nào nhìn Liên Sinh, khiến cho Liên Sinh sinh ra một loại cảm giá áp bách.

Tay hắn ta khựng lại: "Tiểu nhân lắm miệng rồi.”

“Trong phủ có chuyện gì không?” Tô Nam Thừa hỏi.

Liên Sinh thở phào, bị công tử nhìn chằm chằm, thật sự là dọa người.

“Không có chuyện gì, đều tốt.” Liên Sinh nói.

“Vậy đi ra đi.” Tô Nam Thừa khoát tay.

Liên Sinh sững sờ sau đó vẫn tuân lệnh.

Mấy người Đông Mai đều thấy ở trong mắt, cũng ghi tạc trong lòng.

Liên Sinh đi tìm Trình Minh, mở miệng liền hỏi: "Thành Phòng Doanh thế nào? Ta nghe nói người bên đó tính tình không tốt, có làm khó công tử nhà chúng ta không?”

Trình Minh nhìn hắn: "Theo quy củ, chúng ta là thiếp thân phục vụ, không được nói những chuyện mật thiết của công tử ra ngoài. Đây chính là ngươi dạy ta.”

Liên Sinh bị hắn chắn cho nghẹn họng: "Ta là người ngoài sao? Không phải chỉ là mấy ngày nay ta không đi cùng công tử thôi sao, làm sao lại thành người ngoài?”

Trình Minh trầm mặc.

“Chuyện ngươi nói, ngươi đừng tưởng ra bây giờ ngươi đi theo công tử nhiều hơn, thì ngươi ngon. Ta từ nhỏ đã hầu hạ công tử.” Liên Sinh khẽ nói.

Trình Minh đứng dậy: "Vậy ngươi đi hỏi công tử đi.”

Nói xong hắn liền rửa mặt.

Liên Sinh đụng trúng cái mũi xám, việc này phòng cách vách cũng nghe được.

Lý Tùng và Ngưu Bách hai mắt nhìn nhau, đều không nói chuyện.

Trong lòng nghĩ không khác nhau lắm, Liên Sinh này, quá sức rồi.

Liên Sinh thế nào cũng là chuyện nhỏ, Tô Nam Thừa lười quản. Ngược lại sáng sớm hôm sau bệ hạ đã triệu hắn tiến cung.

Đêm qua tuyết lớn, mặc dù trời chưa sáng đã ngưng, nhưng bây giờ trên đường vẫn chưa cả quét sạch.

Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh đã ùa vào mặt.

Hôm nay Tô Nam Thừa mặc quan phục bên trong, bên ngoài là áo khoác da lông thỏ màu đen. Vóc người cao to đã gần với người trưởng thành.

Một đường tiến cung đều cưỡi ngựa, dù lạnh nhưng hôm nay hắn tốt xấu gì cũng là người có thể mặc giáp nhẹ, lúc nào cũng ngồi kiệu có vẻ không thích hợp lắm.

Tiến vào cung, bọn thái giám vô cùng khách khí. Tay của Tô Nam Thừa cũng không kín, bạc vụn tiền đồng có thể tùy ý bỏ ra. Ngược lại khiến cho người ta khách khí.

Trong Đại Khánh điện, Long đế hỏi: "Thế nào? Đã quen với Thành Phòng Doanh chưa? Người bên ngoài có thấy ngươi nhỏ tuổi mà ăn hiếp ngươi không?”

Tô Nam Thừa vội nói không có, trong lòng biết bệ hạ không thể nào muốn biết những cái này.

Lại nhìn với con mắt khác cũng sẽ không đến bước này.