Chương 177: Tâm tư thiếu nữ(2)

Chương 177: Tâm tư thiếu nữ(2)

Nguyện nghe sự chỉ huy của hắn vân vân.

Trong phong thư còn có một phong thư đưa cho muội muội Thanh Tước của hắn.

Tô Nam Thừa không nhìn mà đưa nguyên cho La Thanh Tước.

Mã Khánh Dư thấy hắn xem thư xong rồi lại quỳ xuống nói: "Mong đại nhân đừng nghĩ là tiểu nhân thăm dò ngìa. Dù sao hai tỷ muội Thanh Tước đều... nhưng mười mấy mạng người của La gia, đều là đại nhân cứu.

Người La gia cũng tốt, còn có những người những nhà khác đều không phải là người vong ân phụ nghĩa. Trước khi đến, tiểu nhân nghe theo lời người trong nhà. Ngày sau chỉ nghe ngài an bài.”

Trong chuyện này, Phí Cưu xuất không ít lực, nhưng mà hắn ta lại yêu cầu mình không được để lộ ra.

Quả thực, nếu giờ hắn ta lộ ra thì không tốt.

“Đứng lên đi, chuyện ngày sau, ngày sau hãy nói, các ngươi bây giờ phải dừng chân ở phía bắc đã. Kinh thành còn chuyện gì không? Người nhà của các ngươi không thể lập tức đưa đi hết, dần dần đưa đi là được. Nếu như không có chuyện gì, ta đề nghị các ngươi cứ đi trước. Dù sao kinh thành cũng không an toàn.”

Vừa nghe các ngươi, La Thanh Tước sững sờ: "Công tử, không phải là đầu xuân mới đưa chúng ta đi sao?”

Lời vừa nói ra, Mã Khánh Dư nhìn về phía nàng, sau đó lại liếc mắt nhìn Tô Nam Thừa, đã hiểu được.

“Nếu như cô nương muốn qua năm đi cũng không sao, đến lúc đó ta lại sai người đưa các ngươi đi. Các ngươi là nữ tử, sức khỏe yếu, tỷ tỷ ngươi còn bệnh. Chỉ có điều cữu cữu ngươi phải đi nhanh. Tránh để người khác phát giác.” Tô Nam Thừa nói.

La Thanh Tước cũng cảm thấy mình nói như vậy là không ổn, trong lúc nhất thời mặt đỏ lên, trắng rồi đỏ, bây giờ không biết làm sao cho tốt.

“Ha ha, bất kể là như thế nào, cũng không cần gấp gáp nhất thời, hôm nay cậu cháu các ngươi cứ nói chuyện vui vẻ. Ta đi về trước đây.” Dứt lời, Tô Nam Thừa đứng dậy muốn đi.

La Thanh Tước vô cùng không muốn, lại chỉ có thể khẽ phúc thân: "Cung tiễn công tử.”

Nhìn thấy hắn đi một lúc sau Mã Khánh Dư mới thở dài: "Hắn hiện tại tình hình đang tốt, trong nhà hắn cũng sẽ không cho phép hắn cưới con.”

Tất nhiên là chính thê, mới dùng đến từ cưới. Bây giờ muốn tiến vào Hầu phủ nàng bất kể ra sao cũng không có khả năng làm chính thê.

Là La Thanh Tước của nửa năm trước tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến chuyện mình sẽ làm thiếp.

Nhưng nàng hôm nay, vừa nghĩ tới có thể ở với Tô Nam Thừa trước mặt, cảm giác phải làm thiếp cũng được.

Nàng biết như vậy không tốt, chỉ là một mảnh tâm tư của thiếu nữ một khi đánh mất rồi biết nơi nào mà tìm về đây...

Tô Nam Thừa như chạy trốn, Trình Minh cười nói: "Công tử

tưởng như là ngồi trong lòng mà lòng không loạn.”

“Vậy thì không phải, chỉ là ta cảm thấy...” Tô Nam Thừa lắc đầu,

lời còn chưa dứt.

Trình Minh cười rạng rỡ, cũng không hỏi.

Mã Khánh Dư hôm sau đã muốn đi, hắn ta không dám dừng lại thêm.

Chuyện nên nói với Tô Nam Thừa đều đã nói, sau khi ước định cẩn

thận sẽ liên lạc như thế nào những chuyện khác tạm thời cũng không tiện nói. La

gia ở phía Bắc cũng chưa tính là dừng chân hoàn toàn.

Tô Nam Thừa cũng dặn dò rồi, không nên viết thư gì cho bọn họ, tránh có phiền phức gì rơi xuống đầu.

Sau một đêm tự hỏi, La Thanh Tước cuối cùng cũng quyết định đi. Ở lại cũng vô dụng, bây giờ mình quả thực không xứng đáng với công tử.

Chỉ là trước khi đi, nàng thỉnh cầu gặp Tô Nam Thừa một lần.

Tô Nam Thừa cự tuyệt.

“Ngươi thay ta chuyển lời cho nàng, đi phía bắc sống cho tốt, tìm một vị hảo hôn phu.”

Trình Minh vâng rồi đi.

La Thanh Tước nghe lời này lại rối trí hồi lâu.

Tô Nam Thừa dự bị không ít thứ cho nàng và tỷ tử, Trình Minh mang lên xe cho các nàng.

La Thanh Tước buồn bã hiện rõ ra mặt, tỷ tỷ của nàng cũng kéo lấy tay của nàng hỏi: "Muội muội sao vậy? Nếu như không muốn đi thì không đi.”

La Thanh Tước chỉ lắc đầu.

Mã Khánh Dư thở dài: "Không có duyên phận, đi thôi, về nhà.”

La Thanh Tước gật đầu, lại nói: "Ta bây giờ không xứng với hắn. Một ngày nào đó, ta có thể. Khi đó có lẽ...”

Quay đầu lại nhìn viện tử đã ở thật lâu, nàng được dìu lên xe ngựa.

Bên phía Tô Nam Thừa, đang dẫn người tuần sát ngoài thành.

Cũng không chỉ mình hắn, còn có không ít người của Thành Phòng Doanh.

Bọn họ tuần tra dọc theo tường thành, dưới tường thành có không ít bách tính.

Có người nghỉ chân, có người không có nơi để về. Bình thường nhân số không vượt qua số lượng nhất định, không có ai quản.

Chỉ là người như vậy thì không có khả năng được cho vào thành.

Trương Hổ vẫn luôn đi theo Tô Nam Thừa, giải thích một chút về những thứ mà hắn không biết.

Tô Nam Thừa gật đầu hiểu ý.

Lúc này hắn đã mặc quan phục của Thành Phòng Doanh rồi, bào phục màu đỏ làm chủ đạo, thiên về mạnh mẽ.

Mỗi người bọn họ đều có một thanh đao, treo ở bên hông. Mặc kệ vũ lực ra sao, đây đều là tiêu chuẩn thấp nhất.

Kỳ thực còn có giáp nhẹ, nhưng hôm nay không có ai mặc cả.

“Lưu dân gần đâu hơi nhiều chút.” Trương Hổ nhìn một vòng: "Nếu vượt qua số lượng nhất định là cần phải đuổi.”

Tô Nam Thừa gật đầu.

Năm nay phương bắc bị nạn châu chấu rất nghiêm trọng. Bây giờ gần như hàng năm Hoàng đế đều thu thêm thuế, bọn họ sống không nổi cũng rất bình thường.

“Nghe nói Tô đại nhân vô cùng thiện tâm, từng cầu tình cho Hiển Châu. Bây giờ nhìn thấy những người này, thấy cũng là không đành lòng. Không bằng Tô đại nhân xây cái lều cháo, cũng là bố thí một chút.”