Chương 176: Tâm tư thiếu nữ

Chương 176: Tâm tư thiếu nữ

Tô Nam Thừa mở hộp gỗ ra, bên trong là một loạt mười hai cái kim tháp.

Mỗi một cái cũng không giống nhau, cầm lấy một cái ước lượng cũng biết không nhẹ. Ước chừng mỗi cái có năm sáu lượng.

Không nói thứ này hao phí bao nhiêu, chỉ dựa vào vàng bạc chế tác, đổi một lượng vàng thành mười lượng bạc. Một cái kim tháp tính năm lượng, mười hai cái cũng đã sáu mươi lượng.

Lễ này cũng không nhẹ.

Tô Nam Thừa đậy nắp hộp lại tươi cười: "Đài thọ này cho ta ngược lại nặng đấy.”

Trình Minh cười xòa: "Là công tử quá tốt bụng thôi.”

Tô Nam Thừa nhíu mày từ chối cho ý kiến.

Ngay mấy ngày sau khi hắn cưỡi ngựa nhậm chức, phía bắc có tin tức truyền đến.

Đội ngũ đi Bắc Tề bị đạo tặc chặn lại ở Kinh huyện. Chết mười quan binh, cũng không ít người bị thương.

Lương thực và những thứ đáng giá bị cướp sạch trơn. Tướng quân dẫn đội thấy tình thế không ổn liền trực tiếp bỏ chạy, vậy mà lại mặc kệ hết gia nhân.

Lúc tin tức đến kinh thành, chuyện đã xảy ra sáu ngày rồi.

Bởi vì phía bắc tuyết rơi, báo tin cũng không trở về nhanh được.

Bây giờ bệ hạ hay tin, tất nhiên tức giận. May mắn người dẫn binh cũng không phải là Tô gia.

Sau khi nhốt hết vợ con của tướng quân kia vào ngục, chuyện này lại trở thành đại sự khiến Hoàng đế đau đầu.

Bắc Tề muốn cái gì, bọn hắn không đưa không được, nếu không đưa, ai biết còn xảy ra chuyện gì nữa?

Nhưng bây giờ lại tặng đồ, Hoàng đế cũng không an lòng.

Huống hồ, nào có nhiều lương thực như vậy.

Bây giờ đang đánh trận, đã là thu không đủ chi.

Địa phương thu thuế và lương thực đưa tới cũng không đủ, có không ít địa phương nộp thiếu.

Trong lúc nhất thời, thật sự là giật gấu vá vai.

Mà việc này lại còn nhục nhã.

Lần thứ nhất phái người ra ngoài là hỏi thăm công chúa. Dù sao cũng không nói rõ là đưa lương thực đi? Lúc này lại đi, không phải là tự vả mặt sao?

Cho nên nhóm người thứ hai nhất định chỉ có thể lén lút.

Cứng rắn bỏ ra lương thực và kim ngân kim khí, lại phái người đi.

Quan viên nơi đó diệt cướp chậm trễ cũng phải truy trách.

Dù sao cũng là đau đầu trị đau đầu, đau chân trị đau chân, không chỗ nào khỏe.

Tô Nam Thừa gặp Phí Cưu đơn giản huých một cái. Làm sáng tỏ La gia tàn quân đắc thủ. Nhất thời cũng không vội, chờ tin tức của bọn họ trở về.

Tô Nam Thừa vẫn dẫn người ra khỏi thành đợi tiếp đón người của Tô gia trở về.

Ngày mồng tám tháng chạp liền lướt qua.

Lúc hai mươi tháng chạp, Tô Anh Ngọc, Tô Trữ Thừa bị thương cùng với những quan viên khác và quan binh mới trở về.

Lúc đi cũng coi như là chỉnh tề, lúc này về ngoài người có tội phải hỏi tội, những người khác liền lặng lẽ trở về dưỡng thương.

Việc phải làm vốn không quang vinh, còn xảy ra chuyện này không hề có chút tốt đẹp nào.

Ngay lúc đón người Tô gia về ngày thứ hai đã có người đến tìm Tô Nam Thừa.

Là một hán tử lạ mắt, ước chừng ba mươi, hắn ta gặp Tô Nam Thừa liền quỳ xuống dập đầu: "Tiểu nhân là em vợ của La tướng quân, trước đó cũng không có ở Thiên Tân phủ, mới trốn được. Vào ngày hôm nay biết đại nhân là ân nhân cứu được cả La gia, xin ân nhân nhận của tiểu nhân ba bái. Tiểu nhân nguyện ý kết cỏ ngậm vành* báo đáp đại nhân.”

Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.

Nói xong liền dập đầu ba cái dứt khoát.

“Thực sự không cần như vậy đâu, ta cảm động với La tướng quân cho nên mới ra tay cứu. Không cầu báo đáp gì.”

“Lời ấy của đại nhân càng làm tiểu nhân cảm phục, khi còn sống La tướng quân cũng hay làm việc thiện. Lúc thật sự xảy ra chuyện lại không có mấy người chịu cứu. Đại nhân và tướng quân cũng chưa từng gặp nhau, lại ra tay cứu giúp. n tình lần này, ân sâu như biển.”

“Được, được rồi mau đứng dậy đi, ngươi tới thật đúng lúc, ta dẫn ngươi đi gặp hai thiên kim của La tướng quân. Trời đông giá rét, ý định ban đầu của ta là đầu xuân sang năm mới đưa các nàng đi phương bắc. Ngươi đã đến, các nàng cũng có chỗ dựa rồi.” Tô Nam Thừa cười đỡ hắn ta dậy.

“Đa tạ đại nhân.” Đại hán cũng chính là Mã Khánh Dư rất là cao hứng nói.

Tô Nam Thừa dẫn hắn đến viện tử kia.

La Thanh Tước thấy Tô Nam Thừa thì rất cao hứng, chỉ có điều đến lúc nàng thấy người đứng phía sau Tô Nam Thừa, không thể tin nổi mà kêu lên một tiếng: "Cữu cữu?”

“Là... là... cữu cữu, người... còn khỏe chứ?” Gần người thân thì càng e sợ, thật sự là gặp thân nhân, hai bên đối diện không biết phải hỏi thế nào mới tốt.

Tô Nam Thừa cười một tiếng ngồi ở một bên.

“Cữu cữu... ngài không sao đó chứ? Ta đều tốt, công tử cứu, ta và tỷ tỷ đều không sao. Chỉ là mẹ ta...” La Thanh Tước rơi nước mắt như mưa.

Mã Khánh Dư lau mặt một cái: "Ta cũng đều biết... các ca ca con đều tốt, không dám trở về, ta ở kinh thành không có người quen, cho nên mới có thể đi thăm các con. Biết các con đều tốt là được rồi.”

Mã Khánh Dư lại thấy La Thanh Đại, La Thanh Đại khác lần trước rất nhiều, thấy hắn ta một lúc cũng nhận ra, kêu cữu cữu.

Làm cho Mã Khánh Dư càng thương tâm hơn.

Sau khi ôn chuyện với hai cô nương, Mã Khánh Dư móc ra phông thư đưa cho Tô Nam Thừa: "Thư này đáng ra ban nãy nên đưa cho ngài.”

Tô Nam Thừa chỉ cười một tiếng, trong lòng tự nhủ không gặp được cháu gái ngươi chắc gì ngươi đã đưa cho ta.

Thư là do trưởng tử của La Hưng viết, hắn ta nói rõ chuyện cướp lương. Cảm tạ Tô Nam Thừa giúp đỡ.