Chương 173: Thăng quan quá nhanh(2)

Chương 173: Thăng quan quá nhanh(2)

Thế là liền nói đến người trong phòng Tô Nam Thừa.

“Quý phi nương nương ban thưởng hai người, con không xem trọng sao? Sao ta nghe nói, các nàng cũng không hầu hạ con? Nếu như con không thích tổ mẫu tìm thêm cho con mấy người là được.”

“Không phải, tôn nhi chỉ nghĩ là còn nhỏ, bây giờ chưa cần. Tương lai thành hôn lại phiền phức.” Nếu như tạo ra cả thứ trưởng tử, vậy không phải là hại người sao?

“Con nghĩ cũng chu đáo, chỉ có điều các nàng hầu hạ con thì cũng bằng lòng, nếu sợ không an toàn, hay là dùng thuốc.” Lão thái thái nói.

Tô Nam Thừa gật đầu xác nhận, trong lòng rất yên tĩnh.

Nếu như là Tô Nam Thừa khi xưa, sẽ cảm thấy vậy không có gì không tốt. Tô Nam Thừa đã qua thêm vài chục năm lại thấy làm vậy có chút tàn khốc.

Cô nương ở thế đạo này, không dễ dàng, tội gì phải vậy?

Nếu như thực sự là tịch mịch khó nhịn, đi tìm gái lầu xanh không được sao? Tốt xấu gì nghề cũng người ta cũng là cái đó.

Lão thái thái thấy nói gì Tô Nam Thừa cũng không phản bác, cuối cùng vẫn phải đưa hai nha đầu cho hắn.

Tô Nam Thừa cũng tiếp, dù sao hắn tự có suy nghĩ.

Hai cô nương một người là Phù Liễu, một người là Hồng Yên, đều rất xinh đẹp.

Thấy hắn thu người, lão thái thái cũng hài lòng.

Thời gian vừa đến, đám người lần lượt tới chính viện, Tô Nam Thừa cười liên tục, đau cả quai hàm.

Toàn bộ bữa tiệc, có thể thấy nụ cười của Tô Cẩm Thừa ít nhiều có chút miễn cưỡng.

Tô Nghi Thừa cũng là có chút nói một đằng làm một nẻo.

Bạch khổng tước trước đó còn cảm thấy ngang ngửa với Thất đệ, đảo mắt Thất đệ đã lên chức. Hắn ta không có chỗ mà giải tỏa bực mình.

Ngược lại Tô Anh Cừ rất cao hứng, con của mình có tiền đồ, tất nhiên là ông ta cao hứng.

Vất vả qua một đêm này, sáng sớm hôm sau điều lệnh đã tới rồi.

Tô Nam Thừa trước liền tiến cung tạ ơn, ngoài tạ ơn hắn còn cầu một chuyện, chính là khéo léo nói với Hoàng đế, ta phải chuyển ra khỏi Hầu phủ, bây giờ tiến vào Thành Phòng Doanh, trong đêm cũng phải tuần tra, vẫn là ở ngoài an tâm hơn.

Đây là lời nói thể diện, ẩn ý là, nếu ngài muốn sử dụng ta, thì ta phải ở bên ngoài.

Hoàng đế ngược lại rất vui vì điều này.

Ông ta cần họ Tô này, nhưng lại không thích văn võ Tô gia bền chắc như sợi thừng.

Loại thái độ chủ động rời xa này của Tô Nam Thừa khiến cho Hoàng đế rất hài lòng.

Lập tức ban thưởng phủ đệ cho hắn.

Tô Nam Thừa khấu tạ hoàng ân, lại có thêm một viện tử.

Cái viện tử này vẫn còn mới, năm ngoái năm nay xử trảm không ít quan viên, tất nhiên là trống không ít quan trạch.

Thưởng cho Tô Nam Thừa cái này rất là không tệ.

Nói là phủ đệ, kỳ thực không dám treo tên gì khác biệt, Tô Nam Thừa vẫn là người của Tô gia, chưa phân gia.

Chức quan của mình cũng không đủ cao, thể là chỉ treo tấm biển Tô trạch là xong.

Trở lại Hầu phủ, Tô Nam Thừa giải thích lại rất dễ dàng, nói thẳng là ý của bệ hạ.

Tô Anh Cừ không phản đối: "Cũng nên như vậy. Chỉ là con ở bên ngoài, thiếu người trông nom, con chưa cưới vợ, có nhiều bất tiện.”

“Phụ thân không cần lo lắng, con cũng sẽ thường xuyên trở về. Mặc dù chưa cưới vợ nhưng người hầu hạ cũng không ít.” Tô Nam Thừa nói.

Tô Anh Cừ gật đầu: "Vậy con cứ thu xếp đi, mai là đi trình diện phải không?”

“Vâng.”

“Được, trước cứ đi trình diện, nhà cứ từ từ hẵng dọn. Đã là ý của bệ hạ, vậy thì qua năm dọn vào đi.” Trước mắt cách ăn tết cũng hơn một tháng, nếu mà dọn nhà đi lại khó coi.

Tô Nam Thừa cũng nghĩ như vậy.

Trở lại Ngô Đồng viện, hai nha đầu trong viện lão thái thái cùng với một nha đầu Phùng thị cho đều đến thỉnh an.

Nha đầu mà Phùng thị cho gọi là Thúy Trúc, dáng dấp không tệ.

Tô Nam Thừa cũng không quan trọng, một con dê là đuổi, hai con dê cũng là đuổi, đến lúc đó năm vị cô nương này ở trong một căn nhà gỗ nhỏ đi thôi.

Hắn phất tay bảo ba vị đi trước.

“Cuối năm nhiều việc, các ngươi cứ ở trước đi. Cũng không cần làm gì. Chỉ cần đừng sinh sự, năm sau sẽ sắp xếp cẩn thận chỗ ở cho các ngươi.”

Ba cô nương vẫn chưa biết Tô Nam Thừa phải dọn nhà.

Đuổi các nàng đi, Tô Nam Thừa dặn dò Đông Mai: "Một người hai lượng bạc, nửa thớt vải, hai kiện đồ trang sức, ngươi dàn xếp đi.”

“Vâng, trước ở chỗ nào ạ? Đều ở hậu viện?” Đông Mai hỏi.

Ngô Đồng viện vốn không lớn, tiền hậu cũng chỉ có mấy căn phòng thôi.

“Chịu đựng ở hậu viện đi, năm sau dọn nhà liền rộng rãi.”

Đông Mai nghe dọn nhà, chỉ tưởng là thay viện tử khác ở trong phủ thôi, liền vâng dạ.

“Công tử, có chuyện này...” Đông Mai do dự chút vẫn nói.

“Sao vậy?”

“Đúng rồi, sáng nay sau khi ngài xuất phủ, Cảnh Tùng đến nói với nô tỳ một chuyện. Là Liên Sinh...”

“Ngươi nói đi, ta nghe.” Tô Nam Thừa nói.

“Vâng, kỳ thật cũng không phải chuyện khẩn yếu gì, chỉ là Cảnh Tùng bắt gặp Liên Sinh nói chuyện với gã sai vặt phía Đại công tử, còn nhận bạc.” Đông Mai nói.

Tô Nam Thừa nhíu mày: "Chuyện khi nào?”

“Là buổi sáng, hắn thấy liền đến nói, kết quả là ngài đã xuất phủ rồi.”

Tô Nam Thừa bây giờ phần lớn dẫn theo Trình Minh, Liên Sinh ở trong nhà nhiều hơn.

“Ừm, ta biết rồi.” Tô Nam Thừa nghĩ, Liên Sinh lát nữa sẽ đến nói chuyện với hắn.

Kết quả Tô Nam Thừa đợi cả người, Liên Sinh vẫn luôn có đó, chỉ là không đến tìm hắn.