Chương 174: Sắp xếp
Tô Nam Thừa cũng không thể nói là thất vọng hay không, kỳ thực Liên Sinh vẫn luôn hầu hạ hắn nhiều năm như vậy.
Trước kia hắn không được coi trọng, Liên Sinh cũng chưa hề rời khỏi hắn.
Lòng người luôn phức tạp, bây giờ có người mua chuộc người của hắn, cũng không nguy hiểm cho hắn, chỉ đơn giản là nghe ngóng chút động tĩnh thôi.
Chỉ là người đó lại là Liên Sinh, khiến cho người nghĩ không khỏi thở dài.
Chỉ có điều Tô Nam Thừa cũng không có ý định đuổi Liên Sinh, chỉ là sau này không trọng dụng hắn ta nữa là được.
Cũng may những người sau này đều tương đối đáng tin cậy, bây giờ trong ngoài đều cần phải chú ý.
“Ngươi thấy hai người Cảnh Tùng Bách Chi thế nào?”
“Nô tỳ cảm thấy, Cảnh Tùng trầm ổn lại cẩn thận. Bách Chi không nói nhiều, chăm làm việc. Những thứ khác nô tỳ không biết.” Đông Mai nói.
Tô Nam Thừa gật đầu: "Gọi họ tới đi.”
Đông Mai ra ngoài, không bao lâu hai người đã tới rồi.
Trong lòng Cảnh Tùng vẫn có chút thấp thỏm, hắn gặp phải chuyện như vậy, không thể không đến báo, nhưng kỳ thật lại sợ chuyện Liên Sinh làm là công tử đã biết.
Vậy hắn ta lại là người không biết nội tình mà thôi.
Hai người đều là trước đây phân cho hắn, hắn cũng chưa từng dùng, chỉ để bọn họ làm việc vặt.
Bây giờ sắp ra ngoài ở, ngược lại cần thêm người.
Cũng có thể dùng, quan sát hơn một năm, chí ít hai người này nội tình sạch sẽ.
Nghĩ cũng phải, lúc đó lại cũng chỉ là một quan Cửu phẩm, đám người trong phủ cũng không dành nhiều ý đồ cho hắn.
Hai gã sai vặt vẫn luôn không được trọng dụng, lúc này tới vẫn rất là thấp thỏm.
“Hai người các ngươi vốn họ gì?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Hồi công tử, tiểu nhân họ Lý.” Cảnh Tùng nói.
“Hồi công tử, tiểu nhân họ Ngưu.” Bách Chi nói.
“Ừm, đã có họ rồi, liền đổi danh tự, một người là Lý Tùng, một người là Ngưu Bách. Tùng bách là một cây tốt, may mắn lại kiên cường. Lấy làm tên cũng không tệ.” Tô Nam Thừa nói.
Hai gã sai vặt liền lập tức tạ ơn, đổi danh tự, mang ý nghĩa là công tử phải dùng bọn họ.
“Khoảng tháng hai sang năm, ta phải dời ra ngoài ở. Đến lúc đó các ngươi phải cùng rời phủ với ta, có đồng ý hay không?”
Hai người sững sờ, liên tục trả lời đồng ý.
Bọn họ đi đâu cũng như nhau, dù sao đi theo chủ tử, có người phát tiền là được.
“Các ngươi ở chỗ của ta cũng hơn một năm rồi, ta đối đãi hạ nhân như thế nào trong lòng các ngươi cũng đã rõ. Những cái khác không nói, chỉ cần một chữ trung.” Tô Nam Thừa bình thản nói.
Hai người đều vâng dạ.
Lý Tùng có chút thấp thỏm, Tô Nam Thừa liền giữ hắn lại.
“Chuyện ngươi nói, ta đã biết rồi. Chuyện này ngày sau không cần nhắc lại.”
Lý Tùng thấp thỏm nói: "Vâng, tiểu nhân hiểu rồi.”
“Nếu có chuyện gì nữa, cũng có thể nói cho ta biết. Hoặc là nói cho Trình Minh. Chỉ có điều, tóm lại ngươi hữu dụng là tốt nhất, người khác vô dụng cũng không sao.” Tô Nam Thừa nói.
Sau khi Lý Tùng hiểu rõ hắn thì không còn lo lắng nữa.
Thu xếp xong hai gã sai vặt, Tô Nam Thừa cũng an tâm hơn nhiều.
Chuyện vẫn nhiều như vậy, ngày mai phải đi Thành Phòng Doanh trình diện, còn phải ứng phó với một đống người ở bên đó.
Trước cái này phải đi thăm tiểu Hầu gia một chút.
Thực sự là thẹn với hậu ái mà tiểu Hầu gia đối đãi với mình, bây giờ có thể tính là có chút tin tức cho hắn ta.
Ngồi ở Minh Nguyệt Lâu, Lạc Xuyên Hiền quan sát hắn: "Ngươi thăng quan trái lại rất nhanh.”
“Vậy cũng không bằng tiểu Hầu gia, một phát chính là Tam phẩm.” Tô Nam Thừa cười nói.
“Nói nghe chút, hôm nay tới gặp ta, là có chuyện gì? Lúc này gặp ta, ngươi không sợ bị người khác nhìn chằm chằm sao.” Lạc Xuyên Hiền thoải mái tự vào ghế ngồi.
“Tuyên Trấn Phủ Ti không nhìn ta chằm chằm, sẽ không ai nhìn ta chằm chằm.” Tô Nam Thừa lắc đầu: "Cũng không phải là đại sự gì, lần điều nhiệm này của ta... bên phía bệ hạ, ta thấy thâm ý sâu sắc.”
Tô Nam Thừa nghĩ đơn giản nói: "Tâm tư phế Thái tử của bệ hạ, đại khái là đã kiên định. Chỉ cần một cơ hội hoặc là thời gian.”
“Chỉ có điều, bây giờ bệ hạ xem trọng Tam Hoàng tử, chỉ sợ sau khi phế Thái tử, cũng có biến hóa.”
“Vậy biến hóa sau này cần ngươi chú ý đấy.” Lạc Xuyên Hiền nhìn Tô Nam Thừa: “Chỉ là nếu như Tam điện hạ cần ngươi, ngày sau cũng chưa chắc sẽ bạc đãi ngươi. Nam Thừa à, bây giờ ngươi nghĩ như vậy, sau này chưa hẳn đâu.”
“Tiểu Hầu gia yên tâm, sau này ta cũng sẽ giống vậy.” Tô Nam Thừa cho Lạc Xuyên Hiền ăn một viên thuốc an thần.
“Ha ha, ta tò mò, lão tam này đến cùng là đắc tội ngươi chỗ nào?” Lạc Xuyên Hiền hỏi.
Tô Nam Thừa suy nghĩ rồi lắc đầu: "Khó mà nói, đại khái là bởi vì hắn quá dối trá chăng?”
Tô Nam Thừa cũng không tính là quân tử, nhưng tốt xấu gì cũng không làm điệu làm bộ như vậy.
Nhưng hình tượng tài đức sáng suốt này của Tam Hoàng tử thực là chướng mắt
“Ngươi hẳn phải biết, ngay ở mười năm trước, vị cô mẫu kia của ngươi vẫn có thể mỉm cười mà đánh phế không ít tần phi mới tiến cung mà không bị trị tội gì.” Lạc Xuyên Hiền nói.
Tô Nam Thừa ngoài ý muốn nhíu mày: "Nàng không phải cũng hiệu là Hiền sao?”
“Đúng vậy, hiền thục kính cẩn nghe theo, cho nên người bị đánh phế là do đáng đời, mạo phạm nàng, làm chuyện sai lầm. Khi đó Hoàng hậu ép không được Quý phi.” Lạc Xuyên Hiền nói.
Tô Nam Thừa hiểu rõ.
“Chỉ có điều thì tính là gì, hậu cung nữ tử nhiều như vậy, luôn có người mới vượt lên người cũ.”
Lạc Xuyên Hiền bật cười: "Ngươi nói đúng.”
“Cho nên tiểu Hầu gia yên tâm, bệ hạ an khang. Tam Hoàng tử không đáng để lo.” Tô Nam Thừa nói.
Lạc Xuyên Hiền cười khẽ: "Ngươi ngược lại là phí tâm.”
Hai người khó có được thời gian thả lỏng.