Chương 172: Thăng quan quá nhanh

Chương 172: Thăng quan quá nhanh

Tô Cẩm Thừa mười bảy tuổi làm quan, đến nay cũng chỉ mới làm được Kinh lịch Đô Sát viện, Chính Thất phẩm mà thôi.

Năm nay hắn ta đã hai mươi lăm.

Vậy đã được xem như rất nhanh rất khá rồi. Bao nhiêu người đọc sách khoa khảo có công danh cũng không chỉ hai mươi lăm. Có thể lăn lộn đến Chính Thất phẩm không biết phải tốn biết bao nhiêu năm.

Có người cả đời chỉ dừng ở Chính Thất phẩm.

Tô Nam Thừa mười bốn tuổi làm quan, bây giờ vẫn chưa tới mười sáu, cũng đã là Tòng Lục phẩm.

Lục phẩm chính là điểm quan trọng, có người dùng cả đời cũng không vượt qua nổi Thất phẩm.

Có thể đột phá, đến Lục phẩm lại là một nấc thang, lại hướng lên Ngũ phẩm một nấc thang, Tam phẩm một nấc thang.

Tô Nam Thừa chưa dùng đến hai năm đã muốn sờ đến điểm quan trọng thứ nhất này.

Sao không khiến người Tô gia kinh ngạc được?

Còn may di nương hắn đã qua đời, nếu không Phùng thị liền sốt sắng. Có con thứ tài giỏi, di nương của hắn cũng sẽ được sủng ái trước mặt lão gia.

Khi tức về đến Tô gia, Tô gia liền muốn chuẩn bị cho hắn một bàn tiệc.

Thành Khang Hầu gọi một mình Tô Nam Thừa đến thư phòng ở tiền viên nói chuyện, đây chính là điều hiếm thấy.

“Bây giờ bệ hạ cất nhắc con, là chuyện tốt. Chỉ có điều Thành Phòng Doanh này quan hệ phức tạp. Chỉ huy thống lĩnh Uông Thao Lược của Thành Phòng Doanh rất có bản lĩnh. Nhìn khó thấy, nhưng hắn có thể ngồi vững ở vị trí đó vài chục năm, cũng không phải là người thường. Mặc dù xuất thân tầm thường, nhưng rất có thủ đoạn.”

“Lúc trước Tạ Kỳ được bệ hạ coi trọng như vậy, cũng không thể thay vào đó.”

Tạ Kỳ vậy mà lại không tầm thường, Tạ gia của hắn vốn là quý tộc.

Lúc tổ phụ hắn còn, là làm quan. Phụ thân hắn là thư đồng của bệ hạ khi còn bé.

Bây giờ trong nhà cũng có bá tước. Tạ Kỳ là người được bệ hạ rất quan tâm chú ý.

“Vâng, tôn nhi nhớ kỹ, bệ hạ có lẽ là để người mình yên tâm ở Thành Phòng Doanh. Bây giờ tôn nhi cũng chỉ là một Tòng Lục phẩm, không thể thành sự. Ngày sau như thế nào, phải tự xem bản thân tôn nhi. Chỉ có điều, tôn nhi nghe ý của bệ hạ là không muốn để tôn nhi thân cận với Tam điện hạ.”

Tô Nam Thừa thừa cơ nói.

“Đó là tất nhiên, dù bây giờ chức quan của con còn thấp, nhưng có thể dẫn theo mấy người. Khác trước rất nhiều, tất nhiên không thể tùy ý gia nhập. Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu. Phải biết rằng hoàng ân là dễ thay đổi nhất. Tô gia chúng ta vinh quang cực điểm, con không được vì vậy mà kiêu ngạo tự mãn đắc tội với người khác.

“Vâng, tôn nhi nhớ kỹ.” Tô Nam Thừa nói.

“Ừm, ta thấy con có vẻ là hiểu chuyện. Có thể ổn định là tốt, chờ điều lệnh ban xuống, vẫn phải tiến cung tạ ơn. Bệ hạ cho con đặc quyền, con phải dùng vào nơi đúng đắn. Ở trước mặt bệ hạ luôn khiêm tốn một lòng nghe theo là chuyện gì cũng có thể yên ổn.” Thành Khang Hầu ý hữu sở chỉ* nói.

*ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.

Tô Nam Thừa đáp lời: "Vâng, tổ phụ chỉ điểm tôn nhi nhớ kỹ.”

“Vậy là tốt rồi, bây giờ con lên chức, đại khái cũng cần chuẩn bị. Ta bảo trướng phòng cho con lãnh hai ngàn lượng bạc, con cứ dùng cho tốt. Nếu không đủ cứ đến nói.”

“Đa tạ tổ phụ, vậy là đủ rồi.” Tô Nam Thừa nói.

Rời khỏi tiền viện, Tô Nam Thừa vẫn chưa trở về, chỉ thấy Hướng ma ma chỗ lão thái thái đi đến.

Đây là đã cấp đủ thể diện.

“Chúc mừng Thất công tử.”

“Hướng ma ma khách khí rồi, mau đến viện tử ngồi.”

Cũng sắp đến Ngô Đồng viện rồi.

“Không được không được, gặp đây là được rồi. Đêm nay lão thái thái bày yến, ăn mừng Thất công tử vinh thăng, lát nữa toàn gia trên dưới đều tới. Lão nô còn phải đi nơi khác nữa. Thất công tử đừng nhỡ canh giờ.”

“Vâng, đa tạ tổ mẫu hao tâm tổn trí, ta đến bồi tổ mẫu nói chuyện trước đã.” Tô Nam Thừa nói.

Trình Minh liền vịn Hướng ma ma: "Ma ma cực khổ rồi, còn đi đâu nữa? Tiểu nhân dẫn người đi một đoạn.”

Đang lúc nói chuyện thì đưa qua hai lượng bạc.

Tô Nam Thừa quay về Ngô Đồng viện, vẫn là buổi sáng, cách yến tiệc còn lâu.

Mấy người Đông Mai cười khanh khách, các nàng vừa mới buổi sáng đã được chúc mừng rồi, còn được ban thưởng nữa.

Tô Nam Thừa thấy Đông Mai và Thu Cúc chào đón hầu hạ, liền đưa tay nhéo mặt Đông Mai một cái.

Mặc dù không nói gì, nhưng mà Thu Cúc đã cười trêu ghẹo rồi.

Nàng cảm thấy công tử nhà mình thực sự là có ý tứ đặc biệt.

Có lẽ trong bốn nha đầu thiếp thân phục vụ, chỉ có Hạ Hà tuổi hơi lớn chút.

Ba người khác đều là người mới.

Muốn nói đến mỹ mạo, Xuân Anh còn hơn Đông Mai một chút.

Mình cũng chẳng kém.

Còn có hai người quý phi ban thường kia, cũng đều xinh đẹp.

Nhưng công tử chỉ trêu mình Đông Mai, từ vài lời nói lúc bình thường cũng đã biết được, công tử không chỉ đùa Đông Mai, sau này e là muốn thu làm thiếp.

Cảm giác này khiến cho mấy nha đầu có chút hâm mộ, lại có chút an tâm,

Hâm mộ là công tử vì sao không xem trọng mình?

An tâm là người như công tử không vì sắc tâm mà làm loạn.

Buổi chiều, Tô Nam Thừa từ sớm đã đi bồi tiếp lão thái thái nói chuyện.

Hôm nay là sân nhà hắn, tất nhiên không ai dám đến đoạt của hắn.

Nữ tử hậu trạch mà, nói cái gì đó? Chuyện tiền triều thì không hiều, chỉ có thể quan tâm ở sinh hoạt.