Chương 171. Trung thần
Có điều, bộ phận còn thiếu cũng không quá quan trọng.
“Tuyên Trấn Phủ Ti đứng riêng lẻ, trống không ít vị trí. Đội bảo vệ kinh thành và Vũ Lâm vệ cũng thiếu nhiều. Trẫm định dùng ngươi.”
Tô Nam Thừa không nói hai lời lập tức quỳ xuống: “Vi thần cẩn tuân ý chỉ bệ hạ. Sẵn sàng tan xương nát thịt vì bệ hạ.”
“Tốt lắm, nếu giờ ngươi tiến vào Vũ Lâm vệ thì không hợp lắm. Vậy ngươi vào Thành Phòng Doanh đi. Tạ Kỳ đi rồi, cũng mang đi không ít người. Bên dưới trống rất nhiều. Trẫm cho ngươi vị trí lục phẩm của Kỳ Lệnh Lĩnh đội. Thủ hạ có hơn bốn trăm người. Ý ngươi thế nào?”
“Vi thần…… Vi thần sợ, vi thần chỉ biết một ít quyền cước, phòng thân còn chưa chắc đã làm được…… Bệ hạ…… Vi thần sợ mình làm không tốt, cô phụ bệ hạ.” Tô Nam Thừa khẩn trương nói.
“Ha ha, ngươi không cần ra trận đâu. Chính ngươi cũng có người mà.” Long đế rất vừa lòng với sự thành thật của Tô Nam Thừa.
“Vi thần khấu tạ long ân, nguyện ý vì bệ hạ máu chảy đầu rơi.” Tô Nam Thừa nghẹn ngào nói.
“Thôi được rồi, đứng lên đi. Trẫm cho ngươi một đặc quyền, lúc nào cũng có thể kiến giá. Ngươi nhớ kỹ, thứ trẫm muốn chính là lòng trung thành của ngươi.” Long đế bình tĩnh nói.
“Vi thần hiểu rõ, vi thần trước tiên phải là trung thần của bệ hạ. Sau đó mới đến thân phận khác. Vi thần chỉ nguyện ý để bệ hạ sử dụng.”
Long đế vô cùng hài lòng: “Được rồi, người đi đi. Chờ lệnh thuyên chyển.”
“Vâng, vi thần khấu tạ bệ hạ, vi thần cáo lui.”
Tô Nam Thừa ra khỏi phòng, thái giám tiễn hắn càng thêm khách khí: “Chúc mừng tiểu Tô đại nhân. Ngài thăng hai cấp rồi.”
Tô Nam Thừa cười nói: “Đa tạ công công.” Hắn gỡ ngọc bội trên eo xuống.
Đưa cho hắn ta: “Công công cầm cái này đi, đổi một ít tiền, xem như ta mời chư vị chén trà.”
Thái giám kia không nhận: “Nghe ngài nói kìa, được thơm lây từ ngài đã là chuyện tốt rồi, ta nào dám nhận đồ của ngài chứ? Miếng ngọc này nhìn qua là biết đồ tốt, ngài giữ lại đi.”
Thấy hắn ta thật tâm không cần, Tô Nam Thừa ngược lại vui vẻ.
Khi người ta không cầu tài vật của ngươi, có nghĩa là người đó rất coi trọng ngươi.
Nhưng hắn vẫn lấy bạc trong người ra thưởng.
Lúc này, thái giám lại nhận.
Cả hai mặt đều xuất hiện rồi, đều là người * mà.
Tô Nam Thừa về tới Công bộ, liền đi tìm Chu đại nhân.
Lúc trước có giao tình cứu mạng, mấy người Chu đại nhân đều có qua lại với hắn.
Hắn cũng không giấu diếm, nọi thật rằng mình sắp được thuyên chuyển đến Thành Phòng Doanh.
Chu đại nhân vô cùng bất ngờ, cũng rất mừng cho hắn: “Như vậy cũng tốt, cứ ở lại Công bộ thì không biết khi nào ngươi mới được thăng chức. Nếu bệ hạ đã coi trọng ngươi, đó là chuyện tốt. Chỉ là Thành Phòng Doanh nhiều thị phi, ngươi phải cẩn thận.”
“Vâng, đa tạ đại nhân chỉ điểm. Suốt khoảng thời gian ở Công bộ, đa tạ ngài đã chăm sóc ta.”
Quả thật Chu đại nhân đã chiếu cố hắn rất nhiều.
“Ngày đó nếu không phải ngươi lanh lợi, e là tất cả chúng ta đã chôn thân ở Mậu Huyện rồi. Nào còn có hôm nay? Chúng ta không nên nói đến chuyện đó.” Chu Thị Lang xua tay.
“Nam Thừa không dám nhận công, là đại nhân ngài phúc lớn mà.” Tô Nam Thừa nói.
“Thôi thôi, không nói chuyện này nữa.” Chu Thị Lang xua tay: “Không biết khi nào ngươi đi, thôi thì cứ dọn dẹp, chuẩn bị sớm chút. Đêm nay ta chủ trì bãi yến, coi như tiễn ngươi, cũng là chúc mừng ngươi. Tổ chức ở phủ của ta được chứ?”
“Chuyện này…… sao hạ quan có thể không biết xấu hổ mà……” Tô Nam Thừa tỏ vẻ kinh hãi.
“Tuy chức vụ của ta cao hơn ngươi mấy bậc, nhưng ta xem ngươi như con cháu, đừng đa lễ như thế, cứ quyết định vậy nhé. Tối nay cũng không chỉ riêng gì ngươi đâu, còn người khác nữa mà.” Chu Thị Lang vỗ vai hắn.
“Vậy thì hạ quan cung kính không bằng tuân mệnh.” Tô Nam Thừa đáp.
“Tốt lắm, đi thu dọn đi. Tối chúng ta nói tiếp.” Chu Thị Lang cười nói.
Tô Nam Thừa đồng ý, cũng không vội thông báo cho người khác biết chuyện hắn phải đi.
Còn thượng thư kia, Chu Thị Lang nói thay hắn là được.
Khi rảnh rỗi Tô Nam Thừa mới nghĩ đến lý do vì sao.
Kỳ thật nếu nghĩ kỹ, quả thực đội bảo vệ kinh thành đang thiếu người, bệ hạ muốn an bài mấy người ông ta tin tưởng cũng chẳng có gì đáng trách.
Nhưng tại sao lại là Tô Nam Thừa?
Nếu kết hợp với chuyện ông ta hỏi Tô Nam Thừa chuyện về Tam hoàng tử, sẽ hiểu ngay có lẽ bệ hạ muốn lợi dụng thân phận Tô gia của hắn.
Kỳ thật Tô Nam Thừa đúng thật rất phù hợp, hắn là con cháu Tô gia, nhưng hắn lại không thấy Tam hoàng tử có gì tốt.
Hắn sẽ không ủng hộ các hoàng tử.
Bởi vì hắn chẳng để ai vào mắt cả.
Một cái đùi là đủ rồi, lão Hoàng đế hãy còn khỏe mạnh lắm. Tám hay mười năm cũng chưa chết được. Nhưng nếu trong khoảng thời gian tám đến mười năm đó, hắn vẫn không thể phấn đấu làm nên chút gì cho bản thân, vậy thì lăn lộn gì nữa?
Thế nên, cho dù Hoàng đế chỉ lợi dụng thân phận Tô gia của hắn thì cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần Hoàng đế vẫn tín nhiệm và có hảo cảm với hắn là hắn có thể dùng “lòng trung thành” thuyết phục lão Hoàng đế. Dù sao ta cũng không đứng vào đội các con của ông, đây là sự thật.
Tô Nam Thừa có thể thăng quan nhanh như vậy, tất cả đều nhờ vào Thành Phòng Doanh, đây là điều mà Tô gia không ngờ tới.
Quá nhanh.