Chương 170: Cơ hội(2)
Hiện giờ vẫn chưa đến lúc công khai mọi thứ, nhưng rồi sẽ có ngày như vậy thôi.
“Tiểu tử ngươi, tương lai hẳn sẽ làm nên chuyện lớn đây.” Phí Cưu vừa sắp xếp xong mọi chuyện, lập tức có người rời phủ.
Sau khi trở về, Phí Cưu rất vui vẻ: “Tới, uống cùng ta vài chén đi.”
Phí Cưu giờ càng ngày càng thích uống rượu với Tô Nam Thừa.
Tô Nam Thừa cười đồng ý, không nói thêm nữa, uống thì uống.
Vì thế, giữa trưa, hai người dọn một bàn ăn, bắt đầu uống rượu.
Không ngoa khi nói tửu lượng của Tô Nam Thừa không thể nào tốt lên được, chút tửu lượng be bé này đều do hay uống với Phí Cưu cả.
Lần tiếp theo Tô Nam Thừa gặp lại Thái tử, vẫn là ở trong cung.
Hắn được triệu kiến tiến cung.
Tuy nhiên hắn lại bị chặn ở ngoài, nói bệ hạ đang hơi bận, kêu hắn chờ một lúc.
Tô Nam Thừa đương nhiên không thể nói gì, đứng ở nơi chuyên dùng để đợi, chờ bệ hạ.
Đợi khoảng mười lăm phút thì thấy mành của phòng Minh Hoàng được vén lên.
Một thái giám đỡ mành, Thái tử bước ra.
Tô Nam Thừa tiến lên một bước: “Vi thần bái kiến Thái tử điện hạ.”
Thái tử dừng bước: “Nam Thừa à, ngươi tới gặp phụ hoàng sao?”
“Hồi Thái tử điện hạ, đúng vậy.” Hắn không nói có phải bệ hạ truyền gọi hắn hay không.
Thái tử cười: “Ồ, vậy hãy vào đi.”
Lúc nghiêng người, Tô Nam Thừa nhìn thoáng qua vẻ mặt của Thái tử, trạng thái của hắn ta khá hơn trước đó nhiều.
Nhưng ánh mắt không có ý tốt kia, Tô Nam Thừa cũng thấy rõ.
Sau khi Tô Nam Thừa cung tiễn Thái tử, vẫn chưa thể vào ngay, phải đợi thêm.
Chờ một lúc thì hắn được gọi vào.
Thỉnh an xong, Hoàng đế mới nói: “Ngươi gặp Thái tử rồi nhỉ? Thấy nó thế nào? Có tính thần hơn trước phải không?”
Trong khoảng thời gian này, Hoàng đế ban thưởng cho Thái tử rất nhiều lần.
Thái tử cũng ở lại Quốc Khánh điện dùng bữa cùng bệ hạ.
Nhìn qua hai phụ tử trông vui vẻ hòa thuận lắm.
Có điều câu hỏi này của bệ hạ rất vi diệu.
Tô Nam Thừa giả ngu: “Vi thần…… Không dám ngẩng đầu.”
Nói xong, còn cười khổ một tiếng.
Long đế bật cười: “Ha ha ha, ngươi tiểu tử ngốc này. Ta đã xử trí thị vệ kia rồi. Hiện giờ Thái tử không còn ghi hận ngươi nữa đâu.”
“Vi thần không dám, vi thần chỉ là……” Tô Nam Thừa cười ngây ngô: “Đa tạ bệ hạ tín nhiệm vi thần.”
“Ha ha, ta tin ngươi là do ta nói có sách mách có chứng. Trẫm đương nhiên tin ngươi không giết người.” Long đế thật lòng nói.
Ông ta không tin chuyện một hài tử chỉ mới mười mấy tuổi lại bỗng chạy tới nơi khác giết người.
“Tô khanh à, trẫm hỏi ngươi.” Long đế nhìn kỹ Tô Nam Thừa và nói.
“Vâng, bệ hạ mời nói. Vi thần rửa tai lắng nghe.” Tô Nam Thừa thấy Hoàng đế nói sáu chữ thì dừng lại, rất cung kính nói.
“Ha ha, đừng lo lắng. Trẫm chỉ muốn hỏi ngươi chút thôi, theo ngươi, Tam hoàng tử thế nào?”
Hắn còn chưa kịp mở miệng Long đế lại nói tiếp: “Người ngoài đều nói Tam hoàng tử tài đức sáng suốt, khiêm tốn, thông minh, hiền lành. Ngươi thấy sao?”
“Vi thần……”
“Ngươi hãy nói thật đi.” Long đế nói tiếp.
Tô Nam Thừa quỳ xuống: “Bệ hạ…… Vi thần…… Vi thần đáng chết. Chỉ khi bệ hạ tha tội, vi thần mới dám nói……”
“Cứ nói đi, trẫm không trị tội ngươi đâu.” Long đế nhìn hắn.
“Vi thần đa tạ bệ hạ. Vi thần xuất thân Hầu phủ, nhưng thân phận mẹ đẻ thấp kém, là tỳ nữ bên người phụ thân. Tuy có danh phận, nhưng do xuất thân hạ nhân mới phải nhận hết thảy xa lánh. Bà ấy đã mất từ lâu. Trước kia sức khỏe vi thần không tốt lắm, nên cũng chẳng được người trong nhà coi trọng.”
Tô Nam Thừa thấy Hoàng đế vẫn kiên nhẫn lắng nghe, nói tiếp: “Do thân phận của vi thần nên vẫn luôn ở trong nhà, không được ra ngoài. Lần trước phải đưa dâu nên vi thần mới có cơ hội lộ diện trước mọi người.”
Tô Nam Thừa vốn định nói do nhớ Vinh An công chúa. Cho nên khi biết công chúa gả xa, hắn mới lấy hết can đảm đưa dâu. Nhưng lời nói vừa đến miệng lại bất chợt thay đổi.
Bằng không nếu Hoàng đế kêu ngươi đi vấn an công chúa, ngươi có thể không đi sao?
Vậy chẳng phải lộ tẩy rồi à?
“Tuy nói Tam điện hạ thường đến Hầu phủ, nhưng nói thật là vi thần chưa gặp được mấy lần. Tam điện hạ thanh danh vang xa, có điều vi thần cũng như người ngoài, đều là nghe người ta nói.”
“Đã hơn một năm nay, Tam điện hạ rất hiếm khi tới Hầu phủ, vi thần lại càng ít khi gặp điện hạ. Thực sự không dám đánh giá Hoàng tử. Cầu bệ hạ minh giám.”
“Ừm. Lời này của ngươi ấy thế mà lại rất thành tâm. Đứng dậy đi.” Long đế gật đầu.
“Vi thần tạ bệ hạ.”
Chờ Tô Nam Thừa đứng dậy Long đế lại hỏi: “Vậy ngươi ở Đông cung lâu vậy rồi, ngươi thấy Thái tử thế nào?”
“Chuyện này…… Hồi bệ hạ, vi thần thấy Thái tử điện hạ lòng mang thiên hạ. Là một người vô cùng nhân từ.”
“Hừ, nhân từ sao.” Long đế cười lạnh một tiếng: “Quả thực nó rất nhân từ.”
Tô Nam Thừa cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
“Được rồi, trẫm định thay đổi chức quan cho ngươi.” Long đế nói.
“Vi thần cẩn tuân ý chỉ bệ hạ.” Tô Nam Thừa nói.
“Được rồi, Công bộ ít việc, ngươi suốt ngày ở đó cũng nhàn rỗi. Ngược lại hơi lãng phí.” Long đế nhìn chằm chằm Tô Nam Thừa: “Kinh Vệ Chỉ Huy Sứ Ti hiện giờ còn trống nhiều vị trí.”
Trước đó Tuyên Trấn Phủ Ti đã tuyển một nhóm người rồi.
Lần này lại đến Tây Bắc tuyển thêm một nhóm, quả thật đang rất thiếu người.