Chương 169: Cơ hội
Khổng Tước giáo, còn có Thái tử. Vừa vặn Thái tử và ngươi không chung phe, sau khi ta đi theo tiểu Hầu gia, nhất định có thể làm một thanh đao chất lượng! Cũng có thể cho ngươi sử dụng. Huynh đệ, ta chỉ xin, ngươi giúp ta, giúp ta báo thù. Ngày sau có lối thoái nào, cũng kéo huynh đệ đi chung. Huynh đệ nguyện theo ý ngươi.”
Mặt của Phương Kỳ rất đỏ, cũng không biết vì sốt hay vì hung phấn.
Mặt hắn gần đây có mập hơn chút, nhưng cũng vẫn rất gầy.
Bây giờ đôi mắt đó lại như quỷ hỏa trong đêm, khiến cho người khác không dám nhìn nhiều.
Suy nghĩ của Tô Nam Thừa dạo quanh trong lòng một vòng, rồi giữ chặt tay hắn ta: "Phương huynh, tâm tư của ngươi ta đã hiểu. Chỉ là...”
“Không có nhưng mà, cũng đừng nói nhưng mà. Ha ha ha, ta biết, bây giờ ta có nói gì cũng chỉ là nói suông. Lời ta nói hôm nay, ngươi hãy nhớ kỹ. Chờ ta chứng minh cho ngươi xem.” Phương Kỳ cười: “Cứ chờ mà xem.”
“Được, Phương huynh nghỉ ngơi tốt nhé.” Tô Nam Thừa mỉm cười gật đầu.
Ngồi trên xe ngựa, Tô Nam Thừa duỗi chân, khóe miệng mang theo ý cười.
Nếu trước đó hắn chỉ muốn đứng vững thôi, thì bây giờ điều đó không đủ thỏa mãn hắn nữa.
Hắn không biết mình có thể đi bao xa, có thể đạt được bao nhiêu thành tựu, tuy nhiên vẫn nên thử xem, chẳng phải sao?
Cơ hội tới nhanh thật.
Hậu quả của nạn châu chấu không chỉ khiến phần lớn các khu vực phương Bắc năm nay thất thu, mà cả người Bắc Tề ở phía Bắc cũng thế.
Diện tích họ có thể trồng trọt vốn đã không nhiều. Huống chi, châu chấu phá hủy không ít đồng cỏ, cần một khoảng thời gian để phát triển lại.
Không ít dê bò chết đói.
Giờ là thời điểm rét đậm, cuộc sống của họ vô cùng khó khăn.
Trước kia có mấy vụ cướp bóc lẻ tẻ, chuyện này đã thành tình trạng thường rồi.
Đúng lúc này, Bắc Tề truyền tin tới, Vinh An công chúa nhớ người thân.
Thế này còn không rõ sao?
Các đại thần trong triều lòng đầy căm phẫn.
Nhưng lại bất lực.
Hoàng đế hiểu rõ ý của Bắc Tề, chỉ có thể sắp xếp người đi “Vấn an” Vinh An công chúa.
Có điều, đi thăm công chúa, có thể đi tay không ư?
Đương nhiên không thể rồi.
Mà thứ Bắc Tề yêu cầu là gì? Trong khoảng thời gian này, không phải vàng bạc châu báu nữ trang, mà là lương thực.
Nhưng hiện tại Đại Nguyên cũng cần, ở Tây Bắc còn đang có chiến sự nữa kia.
Lần này, Tô Nam Thừa không vội thỉnh mệnh đi, hắn không thể đi được.
Trong khi còn đang nghĩ cách trốn tránh, Tô gia đã cho hắn đáp án.
Hiển nhiên, chút nỗ lực của hắn không hề vô ích.
Tô gia không kêu hắn đi, giờ hắn vẫn còn chút trọng lượng.
Vì thế Tô gia liền an bài tứ thúc của Tô Nam Thừa, Tô Anh Ngọc.
Trong bốn nhi tử của Thành Khang Hậu, gã ta là người không được coi trọng nhất. Mà tình hình sao lại giống lần trước quá?
Ngũ ca của Tô Nam Thừa, Tô Ninh Thừa chủ động xin đi theo.
Đây là do hắn ta được Phùng thị chỉ điểm.
Tô Anh Cừ có lợi hại đến mấy cũng không thể liên tiếp đưa cả bốn nhi tử vào quan trường được, phải sắp xếp thời gian chứ.
Tô Nam Thừa tự mình đi lên, có được thành tựu hôm nay có liên quan đến Hầu phủ, nhưng cũng chỉ là một phần thôi.
Thấy hắn thành công, Tô Ninh Thừa đương nhiên cũng muốn đi theo con đường này.
Tô Anh Cừ đương nhiên cũng không ngăn cản.
Vì thế hiện tại, người đại diện cho Tô gia áp tải lương thực, bông và các thứ khác chính là Tô Anh Ngọc và Tô Ninh Thừa.
Trong triều phái vài vị quan viên, tướng quân đi cùng, may thay không có Phí Cưu.
Phí Cưu là ngươi có bản lĩnh, năm nay ông ta thực hiện nhiệm vụ tiêu diệt Khổng Tước Giáo không tệ, tuy bỏ dở nửa chừng, nhưng bệ hạ vẫn không tiếc lời khen ngợi.
Người như vậy, Binh bộ chỉ biết chèn ép.
Nên sẽ không để ông ta làm việc vặt.
Sau khi Tô Nam Thừa biết được danh sách, lập tức tìm tới Phí Cưu.
“Ta định nhờ La gia chặn xe lương thực lại.”
Phí Cưu nhướng mày: “Hiện tại La gia nuốt không trôi à?”
“Trước khi La Hưng tướng quân qua đời, một phần đội quân của ông ta đã giải tán. Một số người trốn thoát khỏi Tây Bắc. Nhưng ông ta vẫn còn một phần binh lực, chỉ cần họ giương cờ, chắc chắn sẽ có người hưởng ứng. Mấy chuyện khác có thể không làm được, nhưng chỉ là một xe lương thực thôi, hẳn có thể cướp.” Tô Nam Thừa nói.
Phí Cưu nhìn hắn thật lâu, sau đó cười một tiếng: “Tiểu tử ngươi, quả nhiên không chịu ngồi yên.”
“Ta muốn tự mình đi hơn, đáng tiếc…… Tô gia có tới mấy trăm người.”
Không thể chỉ vì để mình thoải mái mà bắt cả Tô gia chôn cùng được, hắn tự nhận hắn không phải máu lạnh tàn nhẫn như thế.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Phí Cưu cũng không nói thêm nữa.
“Thỉnh tướng quân phái người phi mã báo tin. Không cần giúp họ, họ có rất nhiều thời gian, nếu họ làm không được, ngài và ta cứu họ cũng coi như tận tình tận nghĩa.” Tô Nam Thừa nói.
Phí Cưu gật đầu: “Hai nha đầu kia của La gia đâu? Thủ sẵn rồi sao?”
“Không, sang năm ấm áp hơn thì ta sẽ đưa các nàng đi.” Đơn đả độc đấu khó thành công, La gia cũng thế.
Ánh mắt Phí Cưu nhìn hắn càng thêm tán thưởng: “Được lắm. Nếu tiểu tử ngươi đã có ý thì ta sẽ phái người đi.”
Mấy vị tướng quân của Phí Cưu tuy là năm đó đã rút khỏi chiến trường, cũng chẳng vẻ vang gì.
Mấy năm nay còn bị chèn ép, nhưng suy cho cùng họ cũng đã làm tướng nhiều năm.
Ai lại không có thuộc hạ là những con người tử trung chứ?
Cho nên nếu có việc muốn làm, ông ta phái người đi sẽ nhanh và tiện hơn.
Cho La gia một phần cơ duyên, nếu họ có thể nắm lấy, có nghĩa là họ còn dư lực thu nạp một ít tàn quân. Cũng là vốn liếng tương lai.
Nhưng nếu họ để vụt mất, vậy cứ coi như Tô Nam Thừa mua tâm võ tướng thiên hạ đi.