Chương 168: Khởi niệm
Trước mắt bệ hạ có thể vì thân tình mà nhất thời không đành lòng, nhưng Thái tử chặn đường của quá nhiều người.
Chính là bản thân bệ hạ cũng bị hắn ta làm cho chướng mắt.
Cho nên, chuyện chỉ là sớm hay muộn.
Lần tiếp theo, hắn ta lại không có khả năng dùng một đứa bé làm cách giải quyết.
Thẻ đánh bạc càng dùng càng ít. Loại kế sách này không thể dùng hai lần.
Chỉ tội nghiệp đứa trẻ kia, sinh ra ở Hoàng gia, mệnh như cỏ rác.
Tô Nam Thừa đến tư trạch, gặp tỷ muội La thị.
La Thanh Tước thấy Tô Nam Thừa hai mắt đều sáng lên: "Công tử vạn phúc.”
“Không cần phải khách khí như vậy, tỷ tỷ ngươi sao rồi?”
Đáng thương một cô nương như hoa như ngọc, bị đả kích đến choáng váng.
“Đa tạ công tử quan tâm, tỷ tỷ đỡ nhiều rồi. Chỉ là vẫn nhiều lúc ngơ ngẩn. Nô tỳ gọi nàng ra thỉnh an. Bây giờ nàng cũng đã hiểu rõ được nhiều chuyện rồi.” La Thanh Tước nói, liền đi gọi tỷ tỷ La Thanh Đại tới.
La Thanh Đại lớn lên yếu đuối hơn muội muội chút, nghĩ hẳn là con thứ, tính tình cũng nhược.
Tuy nói đã điều trị lâu nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ là có thể nói chuyện.
Chậm chạp thỉnh an Tô Nam Thừa, không dám nhìn người, vẫn còn sợ. Tô Nam Thừa liền gọi tiểu nha đầu vịn nàng quay về.
“Còn mấy tháng nữa, dùng thuốc tốt có lẽ sẽ tốt hơn. Đầu xuân sang năm, các ngươi đoàn tụ với người nhà, kiểu gì cũng sẽ tốt.” Tô Nam Thừa nói.
Nói đến đây, La Thanh Tước lại cao hứng không thôi.
Cao hứng có thể được tụ họp với các ca ca. Khổ lại chính là không muốn rời khỏi Tô Nam Thừa.
Thời gian ngắn ngủi, chút tâm tư thiếu nữ của nàng đã gắn lên trên thân của Tô Nam Thừa.
“Thư của ngươi không phải đưa đi rồi sao? Qua một thời gian ngắn nữa sẽ có hồi âm, tất cả đều thuận lợi.” Tô Nam Thừa nói, theo bản năng lui về sau một bước.
La Thanh Tước nhìn thấy vậy thì nhẹ cắn môi, cũng không dám nhìn chằm chằm Tô Nam Thừa nữa.
Hôm nay Tô Nam Thừa đến, còn có chuyện khác, La Thanh Tước hiểu được, cũng liền cáo lui trước.
Đỗ Bình An đến nói: "Công tử.”
“Chuyện bao ngươi làm ra sao rồi?” Tô Nam Thừa ngồi xuống.
“Bẩm công tử, tiểu nhân liên tục nghe nói, có ba hài tử nữ quyến có manh mối.” Nói xong, liền móc ra một trang giấy.
Tô Nam Thừa muốn mời mấy người phía La Hưng đi cùng hắn đến gặp nhóm phó tướng.
Tương lai những người này đều hữu dụng.
Muốn kéo người, chỉ kéo gia nhân La Hưng là không được.
“Vâng, công tử yên tâm, tiểu nhân đã rõ.” Đỗ Bĩnh An nói.
“Ca của ngươi có tin tức gì không?”
“Bẩm công tử, dạo gần đây không có gì. Nhà chúng ta có hai vị cô nương ở, gần đây không có đại sự, hắn tới cũng không tiện.” Cũng sợ để người khác biết, bại lộ thì không tốt, còn sợ va chạm.
Tô Nam Thừa gật đầu: "Ngươi qua thăm Phương Kỳ thấy sao rồi? Hắn đã khỏe chưa?”
Lúc đầu thương thế của Phương Kỳ đã đỡ nhiều rồi, kết quả trở trời lại bệnh.
Suy cho cùng là sức khỏe đã bị tổn hại.
“Mấy ngày trước tiểu nhân có đi, gặp cả Lỗ công tử. Phương công tử gầy đi nhiều, chỉ là còn hơi suy yếu. Chỉ có điều đã đến Tuyên Trấn Phủ Ti bái kiến rồi. Ngày đó hắn cũng đã nói, chờ ngày rảnh thì gặp ngài một lần.”
Tô Nam Thừa cười một tiếng: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, đi luôn đi.”
“Vậy tiểu nhân đi cùng ngài?” Đỗ Bình An hỏi.
“Được, đi.”
Ba người ra khỏi tòa trạch viện này, lại đi đến một chỗ khác.
Phương Kỳ quả thực đã đỡ nhiều, chỉ có điều vẫn còn hơi suy yếu.
Sau khi gặp mặt, khách sáo hàn huyên xong, Phương Kỳ đuổi gã sai vặt của mình ra ngoài.
Tô Nam Thừa thấy thế cũng bảo Đỗ Bình An và Trình Minh đi ra ngoài trước.
“Tô huynh, ân tình, ta không nói nữa.” Phương Kỳ quỳ gối trên giường, dập đầu với Tô Nam Thừa.
Tô Nam Thừa vội vàng đỡ lấy hắn: "Phương huynh làm cái gì vậy?”
Phương Kỳ lớn hơn nhiều so với hắn, nhưng lại gọi một tiếng Tô huynh. Tô Nam Thừa nghĩ đến mức độ thân cận hơn so với trước đây hắn cũng chấp nhận.
Bây giờ hắn ta quỳ, Tô Nam Thừa quả thực có chút chịu không nổi.
Phương Kỳ giữ chặt cánh tay hắn, nhìn hắn nói: "Tô huynh, ta dưỡng thương mấy tháng nay, vẫn luôn nghĩ một chuyện. Ý niệm này cứ dạo qua đầu ta một vòng lại một vòng, không dám nói với Tử Khanh. Bây giờ ta muốn nói với ngươi. Ngươi nghe xong, nếu như cảm thấy ta điên rồi thì đừng để ý đến ta. Ta biết huynh đệ ngươi trượng nghĩa, là người coi trọng nghĩa khí nhất.”
Tô Nam Thừa gật đầu, vỗ bờ vai hắn: "Ngươi nói đi, lời gì cũng có thể.”
Phương Kỳ ngồi xuống, lau mặt một cái: "Ta nghĩ với cừu hận của nhà ta, Khổng Tước giáo kia phải thiên đao vạn quả, nhưng cuối cùng lại bệnh mà nằm ở đây.”
“Đến nay ta luôn cảm thấy oan khuất. Phương gia chúng ta chỉ là gả nữ nhi cho hoàng thất, trừ cái đó ra, có làm gì đâu? Sao lại rơi vào tình cảnh hôm nay?” Phương Kỳ lắc đầu.
“Thế đạo loạn thành dạng này, chỉ là một Khổng Tước giáo, cũng dám tùy tiện giết người phóng hỏa, đến nay cũng không quản được. Không quản được...”
“Người anh em, ta nguyện ý là ngựa tốt của ngươi, ngươi dùng ta thế nào cũng được. Ta thấy Thái tử cũng rất phiền, ta thấy Hoàng đế... Chuyện cho đến bây giờ như vậy, không phải là do bọn họ sao?”
Tô Nam Thừa hiểu rõ, vị này, tính cách này là bị đời sống ép xuất hiện.
“Ta biết Tô huynh có bản lãnh, đừng thấy ngươi tuổi trẻ, chức quan không cao, nhưng ta biết tương lai ngươi chắc chắn sẽ không như vậy. Ta muốn báo thù,