Chương 167: Trung niên mất con
Đông Mai cũng không dám suy nghĩ nhiều chỉ có điều nhớ tới vẫn thấy ngọt ngào. Lời nói hôm đó của công tử, nàng nghe hiểu được.
Công tử bây giờ tuy chỉ có chút ý tứ như vậy, nhưng lại không làm gì nàng.
Cái này đối với nàng mà nói là thực sự coi trọng.
Tương lai tốt xấu gì cũng sẽ cho nàng một danh phận.
Tô Nam Thừa đang ngủ không biết tiểu nha đầu suy nghĩ về hắn bao nhiêu. Ngủ một giấc này thật là thoải mái.
Lúc trận tuyết đầu mùa rơi, đám tham quan ở Tín Dương kia cũng rơi đầu.
Trước đó đã có người đi Tín Dương, nên xét nhà thì xét, nên tống vào ngục thì tống vào ngục.
Một nửa quan viên bị triệt hạ.
Bởi vì chỉ bắt một nửa, cho nên cũng không khiến quan viên nơi đó vì sự kiện này mà làm phản.
Bọn họ mừng rỡ, các đồng liêu của mình cõng nồi, mình vẫn giàu đến chảy mỡ.
Lại bền chắc như thép, nếu lúc triều đình không truy cứu hết trách nhiệm của mọi người, bọn họ cũng không đoàn kết lại nổi.
Tô Nam Thừa bọc trong áo khoác lông màu trắng, đứng ở trong đám người, nhìn đám tham quan kia bị đặt ở pháp trường.
Máu nóng đỏ tươi, thậm chí là biến thành màu đen phun ra trong đống tuyết, nhuộm tuyết trắng thành đỏ, lại thành bùn nhão xấu xí.
Mùa đông năm ngoái, Tô Nam Thừa đứng ở bên cạnh Thái tử, nhìn cảnh xử trảm. Mùa đông năm nay, hắn đứng ở bên ngoài pháp trưởng, lại đang nhìn cảnh chặt đầu.
Dạng hình phạt máu tanh này, hắn nhìn giống như đã thành thói quen.
Kéo chặt y phục, hắn cứ đi như thế.
Sau lưng huyên náo cũng dần xa, hít sâu một hơi rồi đi sâu hơn vào trong gió tuyết.
Kinh thành cũng có tuyết rơi, Tây Bắc sẽ càng lạnh hơn nhiều. Cũng không thể khai chiến lúc này.
Cũng may, bên ta không thể động. Cẩm Châu cũng không thể động.
Chi phí sinh hoạt của đại quân cũng không phải là số lượng nhỏ, bây giờ chỉ có đồ tịch thu từ Tín Dương đưa đến chống đỡ, trong lúc nhất thời có thể chống đỡ được.
Chỉ có điều thuế năm nay thu hơn phân nửa là phải đưa đi Tây Bắc.
Ngày tết, tất cả mọi người đều bận rộn.
Hộ bộ Binh bộ người của hai nha môn này rất nhiều người ăn ở tại nha môn, không cần phải đi đường sớm tối.
Tô Nam Thừa vẫn luôn chờ kết quả của Kiều Lâm, nhưng mà cuối tháng mười vẫn không có kết quả.
Hắn đương nhiên có thể thăm dò ra được từ chỗ của Lạc Xuyên Hiền, chính là Kiều Lâm đã không nói gì cả.
Nhưng trong triều cũng không còn tin tức, bệ hạ đã đè chuyện này xuống.
Thái tử sẽ chỉ càng gấp gáp hơn. Ra tay liên tục vẫn không thể tự cứu, sao có thể không gấp?
Mọi người trong triều thấy hướng gió này, đã vô cùng rõ ràng tâm tư của Hoàng đế đối với Thái tử.
Trước đó không thể phế Thái tử, nhưng Hoàng đế vẫn còn giữ ý nghĩ này.
Thời gian càng lâu, càng bất lợi với Thái tử.
Ép quá, sẽ dễ xuất hiện hôn chiêu. Giữa các Hoàng tử, bây giờ chính là củi khô, một đốm lửa là sẽ bốc cháy.
Tô Nam Thừa gần đây rất là điệu thấp, mỗi ngày chỉ hai điểm đến tạo thành đường thẳng, ngoài trong nhà và Công bộ thì không đi đâu cả.
Từ sau chuyện Kiều Lâm, hắn và Phí Cưu cũng ít gặp hơn nhiều.
Thái tử không chừng sẽ nhìn chằm chằm vào hắn.
Cùng lúc đó, bạch khổng tước bị đánh gậy cũng đã tốt trở lại.
Bây giờ hắn ta cũng nhận định chuyện của mình là do người của Thái tử làm.
Ngược lại là vô cùng hận Thái tử.
Còn vì chuyện mình và Thất đệ cùng gặp phải mà thái độ đối với Thất đệ tốt hơn nhiều.
Tô Nam Thừa thực sự là vô cùng im lặng, nhưng mà cũng thấy vui vui.
Trong kinh tạm thời đều ổn.
Người La gia rốt cục cũng vòng ra phía bắc, tạm an ổn.
Còn hai tháng nữa là đến tết, mặc dù Hoàng đế vẫn luôn phái người đuổi theo tội nhân lưu vong nhưng cũng không phải là chuyện gì khẩn yếu.
Người phía dưới còn quan tâm thêm làm gì?
Bây giờ phía nam phía bắc đều có nhiễu loạn, chạy mấy người thì tính là gì chứ?
Ngay lúc này, trong cung lại có chuyện xảy ra.
Trong Đông cung chết một đứa trẻ.
Ấu tử hiện tại của Thái tử, cũng là ấu tử mà Lương đệ hắn ta sủng ái nhất sinh ra.
Chỉ mới sáu tuổi, thông minh đáng yêu.
Đột nhiên phát bệnh, trong một đêm cứ như vậy mà chết đi.
Hoàng đế lại lạnh lùng, cũng không bảo người kiểm tra di thể hài tử một lần.
Mà Thái tử lại thật sự ngất đi, bởi vì hài tử bị bệnh, gần đây hắn ta gầy đi rất nhiều.
Hoàng đế phái người đến hỏi thăm, trong lúc nhất thời làm cảm động trái tim tất cả mọi người ở trong Đông cung.
Đứa trẻ kia còn quá nhỏ đã qua đời, là bất hiếu, tang lễ không thể được làm cẩn thận.
Đông cung cũng không thể treo đèn lồng trắng, đứa trẻ kia đã bị đưa đi. Tự có chỗ mai tắng nó.
Bệ hạ giải bỏ cấm túc Đông cung, người của Tô gia cũng phải đến ân cần thăm hỏi.
Chỉ có điều Tô Nam Thừa bởi vì chức quan không đủ cho nên không cần phải đi. Lúc này đi, cũng có vẻ có mưu đồ không tốt.
Người không thể thì không còn cách nào khác không phải sao?
Cảnh khốn đốn của Đông cung thực sự là bởi vì Thái tử mất con mà được xoa dịu.
Biểu hiện của hắn ta đau đến không muốn sống, lúc quỳ gối ở ngự tiền khóc đến gần hôn mê.
Bệ hạ thấy, lòng cũng cảm thấy chua xót.
Dù sao từ khi sáu tuổi Thái tử vẫn rất được sủng ái. Khi đó Lý Hoàng hậu vẫn là người mà bệ hạ sủng ái.
Cảnh vừa khóc vừa đau xót này, ngược lại kéo về không ít tình cảm phụ tử.
Tô Nam Thừa lặng lẽ nhìn, lại không hề khẩn trương.
Sau khi một người đã nảy sinh cảm giác chán ghét là rất khó xóa bỏ.