Chương 166: Trắng noãn mịn màng(2)

Chương 166: Trắng noãn mịn màng(2)

La Thanh Tước rưng rưng nước mắt, không biết nói gì cho phải. Không thể nào ngờ tới còn có một cơ hội như vậy.

“Nô tỳ... nguyện ý báo ân.” Nếu như các ca ca và thúc phụ đều có thể sống tốt, nàng nguyện ý.

“Nói sau đi, ngươi và tỷ tỷ ngươi cứ khỏe mạnh đi đã.” Tô Nam Thừa cười nói.

Thời buổi bây giờ, các cô nương không gặp được mấy nam nhân.

La Thanh Tước là tướng môn đích nữ, tất nhiên cũng có rất nhiều quy củ. Từ khi gặp rủi ro đến nay, nam nhân thấy nàng đều dùng vẻ mặt rất khó coi.

Bây giờ người cứu nàng lại không có ý nghĩ xấu gì với nàng, sao nàng có thể không cảm động, không động tâm được chứ?

Tô Nam Thừa lớn lên lại đẹp như vậy.

Nhưng hôm nay nàng là nữ nhi của tội thần. Nghĩ đến điều này, ánh mắt của nàng lại tối đi, ảm đạm.

Chỉ có thể hầu hạ hắn cũng tốt.

Tô Nam Thừa bị ánh mắt như vậy nhìn muốn chạy trối chết.

Cô nương thích hắn hắn không có ý kiến, nhưng mang theo tâm tư báo đáp nặng nề như vậy, hắn liền không biết đón nhận như thế nào.

Quá nặng nề, tuyệt đối không tiêu sái khoái hoạt đâu.

Ách, nhưng đáng tiếc, quả là một cô nương xinh đẹp.

Chủ yếu là, hắn không tìm thấy cảm giác đặc biệt ở La Thanh Tước này. Đối với cô nương có cảm kích sâu nặng với mình, mình lại không có tình cảm đặc biệt gì với nàng, ngẫm lại thật là một gánh nặng lớn.

Thực không bằng tiểu nha đầu Đông Mai, chí ít hắn vẫn rất có cảm giác.

Thế là màn đêm buông xuống, hắn lại nhéo mặt Đông Mai tiểu nha đầu.

Ấy, tiểu nha đầu béo lên à? Khuôn mặt ngày càng trắng noãn mịn màng.

Đông Mai bị bóp mặt đỏ thẹn thùng cúi đầu.

Tô Nam Thừa thấy trong ánh mắt của Đông Mai, cũng nhìn thấy sự yêu thích.

Hắc một tiếng lại nhéo thêm chút, trong lòng nghĩ đến vậy là được rồi, ái mộ này trong lòng sẽ không có gánh nặng, còn có chút đắc ý.

Nhân sinh mà, giữ ngươi ở bên người chính là muốn vui vẻ mới tốt.

Đông Mai quá thẹn thùng, vành mắt đỏ ướt át, Tô Nam Thừa cười giữ bàn tay nhỏ của nàng nhéo nhéo: "Sao lại khóc? Yên tâm, công tử nhà ngươi không phải là không chịu trách nhiệm với ngươi.”

Đông Mai nghe hiểu, ngẩng đầu nhìn một chút lại cúi đầu.

Tô Nam Thừa vừa cười một tiếng lại sờ đầu nàng: "Cứ chờ đó, yên tĩnh mà đợi.”

Đã làm việc, tất nhiên phải giải quyết cho thỏa đáng.

Tô Nam Thừa bảo La Thanh Tước viết thư, hắn phái người đưa đi phương Bắc cho người của La gia.

Trong kinh thành, hắn và Phí Cưu cũng dùng hết khả năng cứu nữ quyến khác của La gia.

Có thể cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, còn ngày sau các nàng sống như thế nào, vậy phải xem La gia.

Những người này không có cách nào lập tức đưa đi, cũng không thể tập trung ở một chỗ, dễ bị người để mắt đến.

Nhưng chuyện này vẫn làm rất thuận lợi.

Trước mắt, những chuyện trong triều đều giống như đang đi theo chiều hướng tốt đẹp.

Bên phía Lạc Xuyên Hiền, nghiêm thẩm Kiều Lâm, không hề cho Thái tử chút mặt mũi nào.

Kiều Lâm cũng thật là một hán tử, qua hai lần dùng hình đều cắn chặt răng nói khả năng là mình nhìn lầm rồi.

Cũng không có nội tình khác.

Mặc dù Tuyên Trấn Phủ Ti cũng tra người nhà của hắn ta, nhưng không có chứng cứ mang tính thực chất nào.

Cũng không có tài vụ không rõ ràng nào lui tới.

Trong lúc nhất thời ngược lại lâm vào cục diện bế tắc.

Cũng là lúc này, Tô Nam Thừa mới hiểu được, có lẽ mình đã xem thường Thái tử.

Thái tử không có cách nào ra chiêu, nhưng dù sao cũng là người làm Thái tử nhiều năm như vậy.

Sao có thể thật sự vô dụng như vậy?

Bây giờ thẩm vấn thị vệ không ra được kết quả, chẳng lẽ bệ hạ bởi vì một Tô Nam Thừa mà áp đặt tội danh cho Thái tử?

Đám người trong triều vẫn đang nhìn chằm chằm đấy.

Tô Nam Thừa cũng không quan trọng, quan trọng là, Hoàng đế bởi vì một chuyện nhỏ mà oan uổng cho Thái tử.

Đó chính là đại sự.

Hoặc là chính Kiều Lâm cắn chết Tô Nam Thừa, tiếp theo là kéo Tô gia và Tam Hoàng tử xuống nước.

Hoặc là Kiều Lâm đến chết cũng không chịu thừa nhận, thành cục diện như bây giờ.

Bất kể như thế nào, Thái tử đều chỉ muốn thoát khốn. Cho nên Tô Nam Thừa nghĩ thông suốt rồi cũng không sợ hãi. Chẳng qua là cảm thấy mệt mỏi.

Chuyện của hoàng gia, bị dính vào là mệt mỏi.

Mệt đau đầu, Tô Nam Thừa ngồi trên ghế tự bóp trán.

Đông Mai và Xuân Anh hầu hạ trong phòng, thấy thế hai mắt nhìn nhau sau đó Xuân Anh dùng khẩu hình nói với dm: "Tỷ tỷ đi?”

Đông Mai tiến đến, nói khẽ: "Công tử không thoải mái sao? Nô tỳ mời phủ y đến xem?”

Tô Nam Thừa ừ một tiếng: "Không cần, đau đầu.”

“Vậy nô tỳ xoa bóp cho ngài nhé?” Đông Mai lại hỏi.

Tô Nam Thừa không nói có cũng không nói không, liền buông tay nằm xuống.

Đông Mai dùng tay nhẹ xoa đầu cho hắn.

Cũng đã học qua, mấy nha đầu thiếp thân hầu hạ đều sẽ phải học một chút.

Tô Nam Thừa cũng là nghĩ quá nhiều có chút đau đầu, được nàng ôn nhu xoa bóp như vậy rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Sau khi hắn ngủ, Xuân Anh kéo mền đắp kín cho hắn. Hai nha đầu nhẹ bước ra bên ngoài.

Xuân Anh cười xấu xa: "Chúc mừng tỷ tỷ nha.”

Đông Mai ngượng ngùng trừng nàng một cái.

Xuân Anh liền nhỏ giọng cười: "Công tử đối với tỷ tốt như vậy, sau này tỷ tỷ có chỗ dựa vào.”

“Chớ nói lung tung, để người khác nghe thấy, công tử đối xử với chúng ta đều tốt, được hầu hạ công tử là phúc khí của chúng ta.” Đông Mai nói.

“Ta không nói là được chứ gì, công tử đối với chúng ta đều tốt, nhưng lại đặc biệt coi trọng tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng tốt.” Xuân An cười dựa vào Đông Mai không nói nữa.