Chương 165: Trắng noãn mịn màng

Chương 165: Trắng noãn mịn màng

Long đế gật đầu rồi không nói gì thêm.

Tam Hoàng tử thức thời nói: "Kiều Lâm đã đưa đến Tuyên Trấn Phủ Ti, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Có lẽ là một chuyện ngoài ý muốn thôi, nhiều khi có vài người vì công lao mà dám nói lung tung.”

Nếu còn tiếp tục, lại chính là hăng quá hóa dở.

Tô Nam Thừa vội vã đồng ý, cũng thuận thế ngậm miệng.

Long đế không biết là suy nghĩ gì, cũng không hỏi lại.

“Tô khanh đi trước đi, trẫm nói chuyện với Tam Hoàng tử.”

Tô Nam Thừa vâng dạ, liền cáo lui xuất cung.

Quả nhiên, trên đoạn đường phải đi qua, Thái tử đang đứng đó.

Sau khi Tô Nam Thừa thỉnh an xong, Thái tử cũng không nói là miễn lễ, chỉ nói: "Nam Thừa bây giờ, đúng là khác nhiều.”

“Được điện hạ tán dương, vi thần không dám nhận.” Tô Nam Thừa vẫn hành lễ như cũ.

“Không dám? Ngươi còn có gì không dám? Chuyện mà tự mình làm, bây giờ không phải cũng chối rồi sao?” Thái tử lạnh lùng nói.

“Vươn cổ chịu chết quả thực không phải là nguyện vọng của vi thần. Vi thần không muốn chết, tất nhiên không nhận thì không nhận.” Lời này của Tô Nam Thừa không kiêu ngạo không tự ti, cho dù là hành lẽ cũng không thấy hèn mọn.

“Ha ha, ngươi gan lớn thật đấy. Là chuyện mà ngươi làm, ngươi không nhận là được sao?” Thái tử cắn răng, hận không thể chém người trước mắt.

Tô Nam Thừa chậm rãi nâng người lên: "Điện hạ, sao phải như vậy?”

Tô Nam Thừa truyền chuyện này ra, cũng có tâm tư trả thù, lúc Thái tử bắt hắn làm chuyện đó, hắn cũng rất ức chế, rất giận giữ.

Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là phải nhổ cái phiền toái này.

Thái tử cười lạnh một tiếng: "Cô chờ ngươi, là để cho ngươi biết, lão tam gánh không nổi ngươi.”

Tô Nam Thừa không nói chuyện, chỉ là sau khi thấy Thái tử quay người đi, lại cúi đầu hành lễ cung tiễn.

Lão tam không gánh nổi ta? Lão tam không gánh nổi mình sao?

Thái tử bây giờ mới là kẻ bốn bề là địch.

Sau khi Tô Nam Thừa xuất cung, liền gọi Trình Minh đi Tuyên Trấn Phủ Ti gặp người của Lạc Xuyên Hiền.

Cũng không nói nhiều chi tiết, đại khái nói cho Lạc Xuyên Hiền, người nhà của Kiều Lâm hẳn nằm trong tay của Thái tử.

Chuyện này Hoàng đế không vội muốn có kết quả, bởi vậy sau mấy ngày, đám người Tín Dương kia đã bị mang trở lại kinh thành.

Nếu như nói, trên dưới Tín Dương đều có vấn đề, muốn trảm thì phải trảm toàn bộ.

Nhưng hiển nhiên là không thể làm vậy, nếu không dễ dàng bức cho Tín Dương cũng phản.

Nhưng Trương Lưu Thủ cõng cái nồi này hẳn phải chết là không thể nghi ngờ, còn có một đám người dưới đi theo hắn ta cũng có mười quan viên.

Cho dù là một quan nhỏ bên dưới cũng đều tham ô không ít.

Long đế tức giận, những người này từng người từng người một đều phải xét nhà.

Số lượng chép ra đã được cả một nửa quân lương nửa năm của Tây Bắc.

Lại thêm trước đó đã xét nhà của đám người La Hưng, lương bổng của nhóm này ngược lại là vượt xa La Hưng khi đó.

Trời xui đất khiến, chỉ mấy tháng thay đổi khiến cho người ta không biết phải nói gì cho phải.

Trước mắt đã có đầy đủ lương bổng, Tống tướng quân làm việc tất nhiên là dễ hơn La Hưng nhiều.

Cũng không biết là rút ra bài học kinh nghiệm từ La Hưng hay là bản thân tự thấu hiểu, lại có lẽ là do tấm gương của La Hưng mà Hoàng đế cũng biết là không thể kết thúc quá mau.

Dù sao Tống tướng quân vậy mà đưa một phông thư dài dùng từ ngữ đơn giản giải thích cho bệ hạ ý tứ của ông ta.

Đơn giản mà nói chính là cần một chút thời gian, nhưng nhất định có thể lấy lại Cam Dương, sau đó là đồ Vân...

Cho nên chiến cuộc Tây Bắc nhất định sẽ ổn định.

Ngày cuối cùng của tháng chín, buổi sáng Tô Nam Thừa xuất phủ, Trình Minh liền đến nói: "Công tử, Phí tướng quân phái người đến nói, chuyện này xong rồi. Người cũng cứu ra rồi.”

Tô Nam Thừa nhíu mày gật đầu: "Tốt quá rồi.”

“Người đưa đến Trữ Thành, tiểu nhân dự đoán lại qua mười ngày là có thể đến.” Trình Minh nói.

Nói tới tất nhiên là thân quyến của La Hưng.

Tô Nam Thừa gật đầu, trước đi Công bộ điểm danh đã.

Đến buổi chiều, lại đi tư trạch gặp tỷ muội La thị.

Đại nữ nhi của La Hưng đại khái là có chút vấn đề, gần đây lang trung đã xem bệnh, cho uống thuốc rồi, nhưng nàng vẫn ngơ ngác như cũ, nói cũng không rõ ràng. Đáng tiếc cho một tiểu mỹ nhân.

Thứ nữ La Thanh Tước nuôi một thời gian thì có tinh thần hơn nhiều.

Thấy Tô Nam Thừa đến thì rất hiểu chuyện mà tiến lên: "Thỉnh an công tử.”

Phụ mẫu tổ phụ đều đã chết, các ca ca trong nhà cũng lưu vong, này và tỷ tỷ có ngày hôm nay đã là may mắn.

Tiểu cô nương này đã hiểu vận mệnh tiền đồ của sau này, mặc dù không quen, nhưng rất thấu hiểu thân phận của mình.

“Hôm nay ta tới nói cho cô nương một chuyện. Huynh trưởng và thúc phụ của cô đã thoát khỏi nguy hiểm, đang đưa đến phía bắc.”

Sau khi La Thanh Tước sửng sốt thì bỗng nhiên quỳ xuống: " n tái tạo của công tử, cả đời nô tỳ khó quên, quãng đời còn lại nguyện ý hầu hạ công tử, làm nô làm tỳ, vĩnh viễn không phản bội.”

Tô Nam Thừa đỡ nàng dậy: "Không cần vậy đâu, ta cảm phục La tướng quân cho nên dùng hết năng lực cứu các ngươi, Chẳng qua bây giờ rất lạnh, tỷ tỷ ngươi con bệnh cho nên không tiện đưa các ngươi đi. Đầu xuân sang năm đi, trời ấm sẽ đưa các ngươi lên phương Bắc, đến lúc đó ta chỉ có thể bảo là các ngươi chết rồi. Thân phận mới sẽ làm cho các ngươi xong xuôi, đến lúc đó các ngươi tự cầu phúc.”