Tô Nam Thừa đỡ các nàng dậy rồi quay người đi trước, lần này khiến cho tỷ muội La gia ngược lại an tâm hơn chút. Trước đó các nàng sợ tất cả nam nhân. Có thể thấy được đoạn đường này đã bị hù dọa như thế nào.
Tô Nam Thừa chỉ bảo bốn người đã mua về trước đó chiếu cố hai vị cô nương này. Vừa vặn có hai nha đầu, cũng thuận tiện.
Dặn dò xong, Tô Nam Thừa muốn đi.
“Nữ tử này lớn lên không tệ, ngươi cũng có thể thu.”
Đi qua một cánh cửa, thanh âm của Phí Cưu vang lên.
Tô Nam Thừa lắc đầu: "Bây giờ mà làm vậy, có khác gì những người kia sao?”
“Ha ha, ngươi tuổi trẻ anh tuấn, ngươi muốn thu nàng, chí ít là nàng cũng có chỗ dựa vào. Sẽ không từ chối đâu.”
Rơi vào quan nô liền không thể lập gia đình như bình thường.
Huống chi “tội thần” như La Hưng, nữ nhi của ông ta, không ai dám lấy.
Xem như là làm thiếp, cũng sợ gây phiền toái.
Nhưng mà, làm thị tỳ không có danh phận vẫn có thể.
Bởi vì thành chỉ nói, vĩnh viễn không cho các nàng thoát tịch, dưới tình huống bình thường, đời này các nàng chỉ có thể làm nô tỳ.
Dạng người này không chỉ thương hại, mà còn nguy hiểm.
Người bình thường không chịu được chuyện này tâm lý sẽ biến đổi. Bởi vì các nam nhân đều có thân phận cao hơn các nàng.
Đa số nam nhân đều sẽ cảm thấy tiểu thư quan lại đã từng không thể tiếp xúc rơi vào bước này, là có thể khi dễ.
Cho nên nếu có thể có chỗ để dựa vào, chỉ sợ là thị nữ cũng được.
Tô Nam Thừa lắc đầu: "Ta không có ý định này.”
“Tiểu tử ngươi vậy mà chí khí cao đấy, muốn dạng như thế nào?” Phí Cưu hiếu kỳ.
“Không biết nói sao nữa, chưa từng gặp đi.”
Phí Cưu cười lên, cô nương tốt người ta cũng đâu tùy tiện xuất đầu lộ diện, ngươi thì gặp được ai chứ?
“Hôm nay ta để cho ngươi xả láng đi. Ngươi đã không muốn thu tâm của nàng, hôm nay không nên trực tiếp lộ diện.” Phí Cưu thu hồi ý cười nói.
Tô Nam Thừa lại chỉ mỉm cười: "Không bỏ được hài tử không bắt được lang quân. Chúng ta làm một chuyện tốt như vậy, không thể chỉ để làm bồ tát được?”
Phí Cưu vỗ bả vai hắn chút, hài lòng gật đầu: "Ngươi rất tốt.”
Chờ đến khi áp giải người đến Tây Nam lưu vong, nhiều nhất là mười ngày cũng sẽ bị cướp người đi.
La Thanh Tước cũng muốn được tụ họp với huynh trưởng và thúc phụ cùng với những thuộc hạ của phụ thân nàng.
Khi đó, bọn họ dù sao cũng nên biết được là ai cứu bọn họ.
Trên đời này người chịu khổ nhiều như vậy, Tô Nam Thừa cũng không phải là thánh phụ. Cứu người của La gia, tất cả cũng chỉ vì chính mình.
Thiên hạ này bắt đầu sụp đổ, đương nhiên phải mở rộng kết thiện duyên.
Chuyện của La gia còn cần một chút thời gian để giải quyết.
Lúc này chuyện nhân lúc cháy nhà đi hôi của của lương thảo cũng đã có kết quả.
Đúng là có thổ phỉ tới, nhưng mà lại hợp tác với vị Trương Lưu Thủ kia.
Lúc đầu thì không đến nỗi, số ngạch là rất lớn, nhưng trải qua từng lần cấu rỉa, mập quá nhiều người.
Từ trên xuống dưới, mấy chục người tham ô.
Kết quả dẫn đến cuối cùng lúc đến chỗ của Trương Lưu Thủ căn bản không khớp.
Không phải là chỉ lệch chút xíu.
Hắn không có quyền thế không có chỗ dựa, cho nên cũng không có cách nào. Cứ như vậy mà đưa đi Tây Bắc, tất cả sai lầm đều là của hắn.
Cấp trên đã đặt hắn lên trên vỉ nướng.
Có lẽ ngay từ đầu bọn họ không muốn như vậy, nhưng chính là dạng ngươi tham một chút ta tham một chút lại thành ra như vậy.
Ăn vào rồi, không ai chịu nhả ra.
Cho nên Trương Lưu Thủ mới làm như vậy. Cũng là muốn thoát thân.
Trên thực tế hắn chở không nhiều, nhưng trên sổ sách lại là hơn mấy trăm vạn.
Bây giờ người đã bị bắt lại, cũng đang trên đường hồi kinh.
Cũng ngay vào lúc này, kinh thành lại truyền ra tin tức Thái tử mưu sát Diêu Thực Tân.
Kẻ gây án chính là Tưởng Nam đã chạy đến Cẩm Châu kia.
Trong lúc nhất thời, lời đồn Thái tử và Cẩm Châu hợp tác đã trở nên xôn xao. Bởi vì chuyện Diêu Thực Tân năm ngoái đã chọc đến Hoàng đế, Thái tử, Tam Hoàng tử náo loạn rất lâu.
Bây giờ chuyện này lại lật ra, xen lẫn vào mật thám Tưởng Nam của Cẩm Châu, sự tình càng phát sốc hơn.
Lão Hoàng đế gần đây bị làm cho tức muốn chết, sẽ không có chuyện nào làm vừa lòng.
Bên phía Thái tử cũng thế, vốn là bị vây ở được không thể hành động, mỗi ngày bị ép đọc sách.
Bây giờ lại ra chuyện như vậy, hắn ta cuối cùng đã ra một hạ sách đó là đẩy Tô Nam Thừa ra.
Lúc Tô Nam Thừa được mời tiến cung, trong lòng mơ hồ bất an.
Chỉ có điều hắn làm ra dáng vẻ cái gì cũng không biết.
Lúc đi từ cửa cung đến Đại Khánh điện liền nghĩ kỹ phải đối phó với chuyện này thế nào.
Tưởng Nam không ở kinh thành, không có khả năng khai ra hắn.
Thái tử không đưa ra được chứng cứ. Hoặc là nói không thể giao chứng cứ thật ra.
Ngày đó ra khỏi thành quay về thành đều dùng lệnh bài của Tưởng Nam. Hiển nhiên cũng không phải là Đông cung.
Ban đầu Thái tử là để tránh phiền phức khi bại lộ, bây giờ lại là thứ có lợi với Tô Nam Thừa.
Có Tô gia, Hoàng đế không có khả năng ném mình vào đại lao.
Ngược lại Tam Hoàng tử nhất định sẽ nghi ngờ hoặc điều tra, chỉ có điều chuyện cho tới hiện tại đoán chừng là tra không được.
Tô Nam Thừa đến Đại Khánh điện, quả nhiên gặp được vị ở được kia. Ngoài Thái tử còn có một thị vệ.
Chính là thị vệ bên cạnh Thái tử, Tô Nam Thừa từng gặp, chỉ là không biết danh tính.
Tô Nam Thừa vừa thỉnh an, chỉ nghe thấy bên ngoài thông báo.
Điện hạ đến rồi.
Long đế nói: "Gọi vào đi.”
Chờ khi Tam Hoàng tử đến, lại thỉnh an một phen.
Trong giây lát ba phụ tử Hoàng đế ngồi, Tô Nam Thừa và thị vệ kia đứng đấy.