Đi qua một chỗ tường thấp lại nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
“Ngươi đừng khóc, lát nữa lại để cho người khác nghe thấy. Các công tử trước mặt bao nhiêu mỹ nhân chả có, ngươi ta chỉ là nô tỳ. Bình thường khuyên ngươi không nghe. Ngươi thấy Hải Lan chưa, nàng vừa bị đuổi ra đã chết rồi.”
Một thanh âm khác khóc nói: "Ai biết chết như thế nào? Không phải là do thiếu phu nhân ghen tỵ sao?”
“Cho dù là ghen tỵ, nhưng nàng vừa ra ngoài đã chết rồi, còn nói xấu Nhị công tử và Tô gia. Nói rõ được sao? Ngươi đừng đừng có học theo, chi bằng cầu ân điển của lão thái thái để ra ngoài lấy chồng. Nhị công tử sẽ không muốn ngươi nữa.” Nữ tử trước mặt lại nói.
“Nhưng ta không cam tâm, ta muốn hỏi một chút, lúc trước hắn chiều chuộng ta, nói là ta phải làm di nương cho hắn...” Nữ tử thút thít kia lại nói.
“Ngươi thật là hồ đồ! Nhị công tử uống nhiều say lỡ lời, vậy mà ngươi cũng tin? Ta cũng lười khuyên ngươi, chờ lão thái thái biết rồi, xem có đánh chết ngươi hay không.” Dứt lời, nữ tử kia liền muốn đi ra.
Nơi này chưa mở ra, Tô Nam Thừa đành phải giả bộ vừa đi đến: "Ai ở đó?”
Nghe vậy, hai nữ tử kinh hãi.
“Thất công tử?”
Tô Nam Thừa ừ một tiếng: "Gió lớn thổi rồi, các ngươi còn làm gì ở đó?”
Hai cô nương đều là nha đầu trong phòng lão thái thái, chỉ có điều không phải là hầu hạ thân cận.
Người khóc kia là mặc đồ màu xanh, người kia mặc đồ màu vàng.
Cô nương mặc đồ vàng vội nói: "Bẩm Thất công tử, chúng ta là đến thiện phòng truyền lời, vừa trở về. Ở đây nói vài câu, không quấy rầy ngài chứ.”
Tô Nam Thừa lắc đầu: "Trời cũng sắp tối rồi, gió lại lớn, nhanh đi về đi, hai vị tỷ tỷ chú ý lạnh.”
Hai người vội vàng hành lễ nói vâng, lại không dám hỏi Tô Nam Thừa đã nghe thấy gì, miễn cho bị kinh sợ.
Tô Nam Thừa cũng không quan tâm những thứ này, việc này chẳng tính là gì.
Chỉ có điều những việc vặt trong nhà này, ngược lại có thể quẳng cho Đông Mai để ý. Bây giờ vô dụng, không chừng có một ngày lại hữu dụng.
Sau khi nghe xong Đông Mai liền vâng, nói là sẽ chú ý.
“Ngươi cũng đừng chỉ chăm chăm nghe ngóng, tránh khiến người khác thấy ngươi không có hảo ý. Có thể biết cái gì thì biết cái đó, hỏi ngươi trả lời không được cũng không vấn đề gì.” Tô Nam Thừa nói.
Đông Mai gật đầu vâng, rồi hầu hạ Tô Nam Thừa dùng bữa.
Thật sự là trở trời rồi.
Thời tiết đầu tháng chín, một trận gió lớn qua đi, bắt đầu mùa đông lạnh giá.
Hôm nay, cả nhà La Hưng, cùng với những người ông ta đưa đến Tây Bắc đều bị thuộc hạ áp giải về kinh.
Có tận hơn một trăm người.
Lão mẫu của La Hưng bệnh chết trên đường, lão phụ thân tóc bạc phơ bị áp giải vào kinh.
Toàn gia hai thân đệ đệ của ông ta, thê thiếp của ông ta có sáu người, nhi nữ sáu người, toàn bộ đều bị áp giải đến kinh thành.
Còn có thi thể đã tự vẫn rất lâu của ông ta cũng bị áp giải vào kinh.
Đối với chuyện này, hoàng đế vẫn không dễ dàng tha thứ.
Mệnh lệnh của hoàng đế là, La Hưng làm hỏng chiến cơ, dẫn đến đại quân thảm bại, vốn nên xử trảm, lại bởi vì ông ta sợ tội tự vẫn, tội thêm một bậc.
Thi thể La Hưng phơi thây hoang dã mười ngày.
Phụ thân huynh đệ con cháu toàn bộ lưu vong Tây Nam, vĩnh viễn không thể hồi kinh.
Thê tử và nữ quyến phạt biếm làm quan nô, vĩnh viễn không thể thoát tịch.
Mấy thuộc hạ kia của ông ta, có chém đầu, có lưu vong, không một ai thoát cả.
Đáng tiếc tướng bại trận, bây giờ cũng không ai dám cầu tình.
Chỉ có điều làm như vậy quả thực là rét lạnh quân tâm.
Lão phụ thân của La Hưng rốt cục cũng chịu không nổi, không kịp lưu vong đã chết rồi.
Ngay vào mấy tháng trước, lúc La Hưng đi Tây Bắc, bọn họ vẫn là gia tộc chạm vào là bỏng tay, bây giờ lại thành dáng vẻ như vậy.
Thê tử của La Hưng cũng không chịu được khuất nhục cỡ này cho nên đã tự vẫn.
Mà hai nhi nữ bị phạt không lâu sau đã bị mua đi nhanh chóng.
Loại người này có rất nhiều, những tiểu thư quan gia này một khi bị định tội rất là quý hiếm.
Các nàng lại không được phép thoát tịch, vĩnh viễn là nô tịch, sinh tử cũng không do bản thân định đoạt.
Nhưng các nàng lại có giáo dưỡng không tệ và dung mạo xinh đẹp. Tất nhiên là có một số người rất thích.
Ngay vào lúc hai vị cô nương của La gia vô cùng hoảng sợ và tuyệt vọng, các nàng gặp được Tô Nam Thừa.
“Hai vị cô nương cứ ở lại đi. Sau này cũng không cần làm gì, chỉ cần sống cho tốt là được.”
Mặc dù La Thanh Tước còn nhỏ, nhưng lại là đích nữ của La gia. Chỉ thấy mặt nàng như trứng ngỗng, lông mày cong cong. Những ngày này bị tra tấn không ít, người gầy nhom. Tinh thần uể oải, tóc rối mù. Môi đỏ cũng nứt ra, trong đôi mắt kinh chứa đầy khủng hoảng và sợ hãi.
Vẫn là một tiểu mỹ nhân, có thể nhìn ra được là dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi.
Nàng đè ép sự sợ hãi xuống: "Không biết đại nhân là người phương nào? Lại... mua tỷ muội chúng ta làm gì?”
Tô Nam Thừa cười khẽ: "Ta với các ngươi chưa từng gặp mặt, chỉ là không đành lòng nhìn cốt nhục của tướng quân rơi vào thảm cảnh. Hai vị ở lại là được. Chuyện tương lai, tương lai hãy nói. Chỉ có điều sau này hai vị phải đổi danh tự khác, tránh lộ ra xuất thân.”
La Thanh Tước cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu, có người cứu là chuyện tốt. Chí ít người này trẻ tuổi, cũng không phải là người rất đáng sợ.
Nàng lôi kéo tỷ tỷ đã sợ đến choáng váng quỳ xuống dập đầu. Các nàng cần bình tĩnh lại.