Chương 160: Nói ra

Chỉ có điều nộ khí thực ra là giả vờ, cũng chỉ có mình ông ta biết.

Sắc mặt Tô Nam Thừa lập tức trở nên áy náy nói: "Vân Kỳ thượng sư khoan dung độ lượng, hạ quan kém xa. Năm ngoái mới làm quan, lại bị điều đi Tả Xuân phường. Từ một thứ tử Hầu môn nhảy lên làm người trước mặt Thái tử. Có chút không biết tốt xấu, chỉ thấy mình đã nhảy lên thành một đại nhân vật. Lúc đó mới hồ đồ phạm sai lầm. Nói mò khoe khoang khoác lác với Thái tử điện hạ.”

“Thực sự mong thượng sư tha thứ. Chớ so đo hạ quan nói năng linh tinh, bây giờ nghĩ lại, hạ quan thực sự xấu hổ không chịu nổi. Xin thượng sư ngàn vạn tha thứ.”

“Còn về người bên cạnh Tam điện hạ thì thực là nhiều, không ai kém hơn Nam Thừa. Vậy nên không có lòng kia. Hạ quan và ngài, chỉ trung tâm với bệ hạ.”

Lời này của Tô Nam Thừa, cũng đủ cho Vân Kỳ thượng sư mặt mũi.

Ta uy hiếp ngươi, là ta không hiểu chuyện mạo phạm.

Bây giờ ngươi ta ở chung hòa thuận, là bởi vì ngươi ta đều là người ở ngự tiền.

Tam Hoàng tử nào đó, ta chướng mắt.

Còn tính toán làm gì, Vân Kỳ thượng sư cũng nói mình không rõ, ông ta là một thế ngoại cao nhân, thực sự không có ý định dây dưa với những chuyện này.

“Ngồi đi, uống trà đi. Trà này là lúc trước được người ta tặng, nói là cực kỳ hiếm có.” Quả nhiên, chủ đề của ông ta thay đổi rất nhanh.

Tô Nam Thừa uống một ngụm, quả thực rất thanh: "Thật là trà ngon, chỉ là hạ quan uống lại giống như trâu gặm mẫu đơn. Chỉ có thể cảm thấy ngon mà không nói được.”

“Thực sự là không biết hàng, sao có thể cảm thấy ngon được.”

“Lão đạo trước nay vẫn luôn không thích quản những chuyện vô bổ này, chỉ là khi bệ hạ hỏi đến, liên quan đến người sẽ kế ngôi, lão đạo cũng không thích nhiều lời. Chẳng qua hiện nay, tinh quang của Đông cung ảm đạm, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.” Vân Kỳ thượng sư vuốt râu: "Giờ khắc này, không phải là lúc tiểu Tô đại nhân nên ra mặt sao?”

Trên mặt Tô Nam Thừa hiện lên ý cười: "Lại nói tiếp, năm ngoái hạ quan không biết tốt xấu, nói nhiều lời với thượng sư như vậy. Cũng không phải là không có lửa làm sao có khói. Những đồ vật thấy trong sách, ngược lại cũng chưa chắc đã vô dụng. Dựa theo lời của ngài, tinh quang của Đông cung ảm đạm, nhưng đế tinh lại sáng lóa mắt, những ngôi sao khác đều không đáng chú ý. Trước mắt đúng là nhìn không thấy.”

Vân Kỳ thượng sư lại vuốt râu, bỗng nhiên bật cười: "Ha ha ha, tốt, tiểu Tô đại nhân quả nhiên thú vị.”

Tô Nam Thừa nghiêng người thở dài: "Có Vân Kỳ thượng sư chỉ điểm giúp đỡ, số phận của hạ quan tốt như vậy, tất nhiên là có hứng thú rồi.”

“Đến, uống trà đi.” Vân Kỳ thượng sư nói.

“Mời.”

Hai người sau đó quả nhiên không nói nhảm, thực sự bắt đầu thưởng thức trà.

Đương nhiên Tô Nam Thừa khiêm tốn thụ giáo, nghe thượng sư giảng trà kinh. Có cảm hứng và hứng thú khó nói thành lời, Tô Nam Thừa nghe vô cùng chăm chú.

Vấn đề hỏi cũng khiến Vân Kỳ thượng sư hài lòng.

Còn có chuyện gì so với thừa nhận học thức của một lão già khiến lão vui hơn?

Dù sao lúc Tô Nam Thừa đi về, tâm trạng của Vân Kỳ thượng sư vô cùng tốt.

Sau khi hắn đi, đồ đệ của Vân Kỳ thượng sư vò đầu: "Sư phụ, hắn cũng biết xem thiên tượng sao?”

Vân Kỳ thượng sư lại cười lên: "Được rồi, còn không đi đọc sách sao?”

Tinh tượng gì, đơn giản là lão muốn biết Tô Nam Thừa đến cùng là muốn chọn Tô Nam Thừa. Người này trước mắt tuy chỉ là một Tòng Thất phẩm, nhưng tuyệt đối cũng không phải là vật trong ao.

Có cơ duyên như vậy, Tô gia cũng sẽ không không nâng đỡ hắn. Lặng lẽ quan sát, so với vị trưởng tôn Tô gia kia, vị này e là tiền đồ càng tốt hơn.

Cho nên giao hảo không có gì là sai.

Có lẽ hắn chọn người kia, cũng là người mà Tô gia xem trọng.

Nhưng hắn trả lời là Đế tinh.

Đơn giản nói là hoàng đế còn khỏe mạnh, cũng không vội tuyển người kế nhiệm. Cũng với không thấy rõ mà làm loạn, không bằng đi theo hoàng đế.

Quả nhiên là đi ra từ đại gia tộc.

Đồ nhi không hiểu, gãi gãi đầu đi học. Vân Kỳ thượng sư lại nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trà lạnh rồi nhưng hương vị vẫn không tệ. Cũng đáng để thử một lần.

Trong khoảng thời gian này tin tức xấu cứ đến liên tục.

Bây giờ lại xảy ra chuyện lương bổng bị cướp.

Chỉ có điều Tô Nam Thừa luôn cảm thấy chuyện này có nội tình, cái tên Phó Lưu Thủ bỏ chạy kia cũng có khả năng là vừa ăn cướp vừa la làng.

Ban đêm sau khi hồi phủ, Tô Nam Thừa còn đi chính viện.

Lão thái thái không phải kêu hắn đi cầu tình cho bạch khổng tước sao? Cầu tình chắc chắn là không thể, nhưng nói dối thì vẫn phải nói.

Lão thái thái rất hài lòng, dù sao hôm nay Tô Nam Thừa cũng tiến cung thật.

Từ chính viện đi ra, gió lạnh bắt đầu thổi.

Tô Nam Thừa khép áo lại rồi cất bước nhanh hơn chút.