Chương 159: Họa phong không giống(2)

Dù sao cũng đang ở trong cung, hai người khó mà nói nhiều, sau khi xuất cung thì đường ai nấy đi.

Trước khi lên ngựa, Tô Nam Thừa trông thấy một con chim bay qua. Hắn liền ngửa đầu quan sát, không thấy rõ gì, chỉ thấy đen như mực.

Trình Minh nhỏ giọng nói: "Công tử, là quạ đen. Quạ đen không may mắn...”

Tô Nam Thừa quay người lên ngựa, cười một tiếng: "Nói bậy, quạ đen sao lại không may mắn? Quạ đen là thần điểu. Trên đời này không có chim gì là không may mắn.”

“Vâng, tiểu nhân nói sai rồi.”

“Không may mắn nhất là người đó.” Tô Nam Thừa dứt lời, chính mình cũng cười.

Trình Minh sững sờ, trong nháy mắt hiểu rõ, cũng cười theo.

“Trình Minh à, thay ta làm một chuyện.” Tô Nam Thừa nói.

“Vâng, công tử phân phó.” Trình Minh chăm chú nghe.

“Thay Thái tử điện hạ truyền đi một nhàn thoại, Diêu Thực Tân chết xui xẻo, đến nay vẫn còn lảng vảng. Dù nói hắn chết không oan, nhưng suy cho cùng cũng là quan viên triều đình, vẫn cần phải có một kết luận.”

Trình Minh sững sờ: "Công tử, việc này... Ngài nhất định phải nhắc lại sao?”

Tô Nam Thừa cười khẽ, con ngựa dưới hông chậm rãi đi tới, hắn xoay người, giống như là ghé vào trên lưng ngựa.

Dạng này đỡ mất sức hơn nhiều.

Hắn thở dài thật sâu, sau đó nói: "Đó không phải là một thời cơ tốt sao? Trên đời này không có tường nào gió không lọt quan được. ta vốn cũng không có ý định cả đời không chọc thủng loại chuyện này. Lúc này xé ra, có lẽ có cơ sở chuyện của lão nhị. Người ngoài tin hắn hay không đây?”

“Nếu như Tam Hoàng tử đã muốn cưới Hoàng tử phi, Thái tử còn dám giữ chuyện này không buông sao?”

“Diêu Thực Tân chết, dẫn đến phụ tử hoàng đế bất hòa, bây giờ xé màn ra lại do Tưởng Nam làm, không biết bệ hạ lại muốn bao nhiêu đây.”

Tô Nam Thừa nhẹ lắc đầu.

Lại cho Thái tử một chùy, Thái tử càng không đứng dậy được. Có một số việc, sớm ngày đâm thủng tốt hơn so với muộn.

Khẩn yếu nhất là, Thái tử lúc này, có thể bởi vì mất lòng một người chết mà ở ngự tiền nói chuyện của Tô Nam Thừa hay không?

Con cháu Tô gia liên tiếp xảy ra chuyện, bệ hạ có thể không nghi ngờ hay không?

Chỉ có điều Trình Minh quả nhiên là người thông minh, ngày đó hắn ta nhất định không biết, nhưng đầu đầy máu kia của mình là hắn lau.

Sau này chắc chắn hắn ta cũng đoán ra được.

Trước tiên Tô Nam Thừa về Công bộ, đến buổi chiều lại đi gặp Vân Kỳ thượng sư.

Hắn không sợ gặp, tất cả mọi người sẽ cân nhắc vì tương lai, không ai chỉ nhìn hiền tại mà làm mất lòng người khác.

Vân Kỳ thượng sư vẫn còn gia thất ở quê mà.

Chỉ có điều, về tới Công bộ, lại nghe thấy một sự kiện.

“Trong cung biết rồi sao? Bệ hạ có phải là đã tức giận rồi hay không?” Triệu đại nhân tới hỏi hắn.

Tô Nam Thừa hoang mang: "Gì cơ?”

“Ngươi không biết sao?” Triệu đại nhân kinh ngạc: "Vậy thì ngươi vận khí tốt, hẳn là đã bị đá ra rồi. Các đại nhân Hộ bộ tiến cung. Tín Dương xảy ra chuyện.”

Hắn ta nhỏ giọng nói: "Tín Dương vận chuyển lương bổng đi Tây Bắc bị cướp, giờ này người liên quan đang bị bắt lại. Mức độ nghiêm trọng, chỉ riêng bạc đã có mấy trăm vạn lượng. Phó Lưu Thủ cầm đầu chạy rồi. Phía dưới còn mấy chục người bị bắt.”

Khóe miệng Tô Nam Thừa giật một cái: "Thực sự là bị cướp rồi? Hay là...”

“Cái đó, ai mà biết? Bây giờ nói là như vậy. Ngươi còn không biết vụ này sao? Xưa nay dính vào quân lương luôn là việc béo bở. Từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới không biết mập bao nhiêu người. Lúc trước La Hưng chiến bại, bệ hạ giận giữ. Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy...” Triệu đại nhân lắc đầu.

Tô Nam Thừa cũng chỉ có thể thở dài theo.

Đây thực là... quá tuyệt.

Long đế tức giận thì không cần phải nói, lúc này ông ta trái lại phản ứng rất nhanh, lập tức phái người đi nghiêm tra.

Mà quan viên địa phương của Tín Dương cũng không dám khinh thường.

Cái sai lầm này nói không chừng chính là khám nhà diệt tộc, không phải là ai cũng dám tạo phản.

Tô Nam Thừa vốn nghĩ buổi chiều làm sao để mở ra chủ đề với Vân Kỳ thượng sư, đây chính là chủ đề rất tốt.

Quả nhiên lúc hắn tới, Vân Kỳ thượng sư đã ở ngay đó chờ.

Sau khi hàn huyên xong, Tô Nam Thừa trực tiếp nói ra chuyện này.

Quả nhiên Vân Kỳ thượng sư vẫn chưa nghe thấy chuyện này. Nghe vậy ngược lại cảm xúc không có biến hóa gì rõ ràng, nhưng sao ông ta có thể không để ý chút nào chứ?

“Quả nhiên là kiếp số.” Vân Kỳ thượng sư nói một câu như vậy.

“Đúng vậy, là kiếp số. Đại Nguyên có kiếp, người cũng có cướp.” Lời này của Tô Nam Thừa là có thâm ý khác.

Vân Kỳ thượng sư nhìn hắn mấy lần, bỗng nhiên cười khẽ: "Hôm nay nhìn kỹ, quả nhiên tiểu Tô đại nhân khí vận không tệ. Ngày sau chắc hẳn có thể phất lên như diều gặp gió.”

“Đa tạ cát ngôn của thượng sư. Chỉ có điều hạ quan không thể lên như diều gặp gió, cũng coi trọng ý tứ của thượng sư.” Hắn đứng dậy, vái chào Vân Kỳ thượng sư thật sâu: "Lúc trước mạo phạm, thật sự là tuổi trẻ xúc động không biết sâu cạn, xem thêm vài cuốn sách, biết chút kỹ xảo trên sách mà đã dám hồ ngôn loạn ngữ chống đối thượng sư. Xin thượng sư tha thứ, đừng để ý đến hiềm khích lúc trước.”

Thái độ của hắn vô cùng thành khẩn, Vân Kỳ thượng sư cũng không phải loại người đúng lý không tha người khác. Quan trọng là ngày sau ai dám nói không hợp tác với nhau nữa đâu?

“tiểu Tô đại nhân thực sự không cần như thế, chuyện quá khứ thì cứ cho qua đi. Hóa ra là lão đạo nhìn nhầm, tiểu Tô đại nhân là người bên cạnh Tam điện hạ, ngày sau tiền đồ vô lượng.” Lúc Vân Kỳ thượng sư nói lời này, có một chút nộ khí bị người khác trêu đùa lừa gạt.