Cũng may hoàng đế cũng không gọi hắn vào thưởng thức chung.
Lúc hắn tới, hoàng đế đã sắp xem xong rồi.
Bồi tiếp hoàng đế xem thư họa chính là mấy vị thượng sư đã lâu không gặp kia.
Vân Kỳ thượng sư sau khi thấy Tô Nam Thừa thì hỏi: "Khí vận của tiểu Tô đại nhân này, dồi dào hơn so với thời điểm gặp ở Tây Sơn. Gần đây có kỳ ngộ gì sao?”
Tô Nam Thừa sững sờ, theo bản năng nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế cười ha ha một tiếng: "Vân Kỳ thượng sư giỏi nhất là nhìn người, ông ta đã nói ngươi như vậy, nhất định không phải là giả.”
Tô Nam Thừa vội vã đáp lời, chỉ là có chút sững sờ: "Bẩm thưởng sư, nếu như là kỳ ngộ... thì cũng không có. Đi phía nam còn gặp một đống tai nạn. Chỉ có điều có long ân của bệ hạ phù hộ, may mà không sao...”
Nói đến đây, bỗng nhiên hắn dừng lại, ánh mắt sáng lên: "Bệ hạ, vi thần đã hiểu rồi.”
Hắn hành lễ thật sâu với hoàng đế: “Kỳ ngộ của vi thần chính là bệ hạ. Bởi vì bệ hạ cho phép thần tiến cung yết kiến, thường xuyên tắm rửa long khí, khí vận của vi thần tất nhiên là tốt hơn rồi. Đây đều là long ân cuồn cuộn của bệ hạ.”
“Ha ha ha ha! Tiểu tử ngươi thật là biết nói chuyện.” Long đế được tâng bốc thì rất vui vẻ.
Vân Kỳ thượng sư vuốt râu cười khẽ: "Lời này, ngược lại cũng có chút đạo lý. Bệ hạ xem trọng tiểu Tô đại nhân, tất nhiên tiểu Tô đại nhân ở đâu cũng suôn sẻ. Có thể thấy được vạn vật trên thế gian này, đều có duyên cớ.”
“Vâng, đa tạ thượng sư.” Tô Nam Thừa nói.
“Tốt, tốt, đã như vậy, sau này ngươi muốn tiến cung bao nhiêu thì cứ tiến cung. Vận khí của ngươi tốt, trẫm cũng cao hứng.” Long đế quay đầu nhìn Vân Kỳ thượng sư: "Trẫm thấy đứa nhỏ này cực kỳ thuận mắt.”
Vân Kỳ thượng sư cười khẽ: "Đây cũng là duyên phận của bệ hạ. Chỉ có điều gần đây bệ hạ có lẽ có chút đào hoa. Đơn giản chính là ban đêm có chút ngủ không ngon giấc, bệ hạ không cần lo lắng.”
“Ồ? Nếu như thế, sao không né tránh?” Long đế hỏi.
“Cái này... Cũng có thể, không phải là chuyện quan trọng khẩn cấp gì. Chỉ cần trong hơn hai tháng bệ hạ không thân cận với nữ tử sinh ở Tây Nam, tuổi tuất, năm nay vào Thái Tuế là được. Chỉ cần qua tháng là được.” Vân Kỳ thượng sư bấm đốt ngón tay xong nói.
Long đế nhìn về phía Tào Đắc Lộc: "Người như vậy có không?”
“Bẩm bệ hạ, trong mấy vị tân tấn chủ tử năm nay có mấy vị đến từ Tây Năm. Hẳn là tuổi tuất, năm nay hạn Thái Tuế.”
“Ừm, rút bài tử đi, qua thời gian này đã rồi nói sau.” Long đế nói.
“Vâng, lát nữa nô tỳ sẽ đi xử lý.” Tào Đắc Lộc nói.
Tô Nam Thừa nghe hết quá trình, hắn cũng không biết vị nữ tử này xuất thân ra sao.
Chỉ là hậu cung mỹ nhân như mây, vừa rút người này đoán chừng là rút lui vĩnh viễn.
Bọn họ bồi tiếp hoàng đế một lúc, trước khi đi hoàng đế ban thưởng cho một chậu hoa cúc vừa mới nở.
Hoa cúc thanh cao, cũng là ý tứ khích lệ của hoàng đế.
Mặc dù nói khích lệ này cũng chẳng đáng tiền.
Lúc xuất cung, Tô Nam Thừa cười khẽ: "Vân Kỳ thượng sư thần cơ diệu toán, hôm nay bản quan cũng coi như là mở mang tầm mắt.”
Vân Kỳ thượng sư ở phía trước lạnh nhạt nói lời không liên quan lắm: "Thái tử điện hạ ở Đông cung đã bó tay rồi, tiểu Tô đại nhân không lo lắng sao?”
Lời này, khiến cho Tô Nam Thừa hơi ngớ người: "Chuyện của hoàng gia, hạ quan chỉ là tòng Thất phẩm, sao dám nói thêm gì? Lo lắng cũng không đến lượt ta.”
Vân Kỳ thượng sư lúc này mới nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Tiểu Tô đại nhân ngược lại là một người biết giấu diếm. Nhắc mới nhớ, vốn là người của Tô gia. Tam điện hạ và ngài mới là biểu huynh đệ. Cùi chỏ nào có bao giờ quay ra ngoài?”
Trong chớp mắt, Tô Nam Thừa hiểu được ý của ông ta.
Trước đó, ông ta giới thiệu mình như linh vật với hoàng đế, cũng bởi vì Thái tử.
Bây giờ Thái tử xảy ra chuyện, Vân Kỳ thượng sư thấy mình lăn lộn vẫn thoải mái, liền bắt đầu hoài nghi từ đầu mình đã giả bộ.
Trước đó đại khái cũng không thật lòng với Thái tử.
Cho nên ông ta mới nói lời dò xét.
Chỉ có điều, dù gọi là thượng sư, cũng chỉ là người. Nhất là Tô Nam Thừa trước đó còn phơi bày trò giả xiếc của ông ta.
Bất kể là Tô Nam Thừa đi theo Thái tử hay là Tam Hoàng tử, Vân Kỳ thượng sư kỳ thật cũng không dám đắc tội hai người kia.
Nhất là lúc bây giờ Thái tử yếu thế. Cho nên Vân Kỳ thượng sư chỉ muốn xác định mình thuộc phe nào.
Thời buổi bây giờ, ai mà không sợ đắc tội người khác? Nhất là thời điểm tình thế chưa rõ.
Nghĩ thông suốt rồi, Tô Nam Thừa cười khẽ: "Thực sự lúc này không tiện hành lễ, hạ quan đành phải thất lễ với thượng sư rồi. Năm ngoái vẫn còn làm quan nhỏ, tâm tư táo bạo, cũng có chút kiêu ngạo. Mới nói lung tung với thượng sư. Cộng thêm có Thái tử điện hạ khoe khoang khoác lác cho nên lúc đó mới không quan tâm.”
“Thượng sư không nhớ đến hiềm khích lúc trước, quả thực là khoan dung độ lượng. Như thế không bằng chọn một ngày hạ quan đến bái phỏng thì thế nào? Bồi tội với thượng sư cho tốt.”
Vân Kỳ thượng sư bước chân không loạn: "Bồi tội thì không cần, chỉ có điều lão đạo quả thực có một vài chuyện không hiểu, đành đợi tiểu Tô đại nhân đến giải đáp.”
“Vâng, nếu như vậy, chọn ngày không bằng hôm nay, vậy hôm nay luôn thì sao? Buổi chiều hạ quan sẽ tự đến nhà bái phỏng.” Tô Nam Thừa nói.
“Được, lão đạo sẽ chuẩn bị trà nước chờ tiểu Tô đại nhân.”