Chương 157: Trọng tình nghĩa

Phấn trên mặt có chút thô ráp.

“Lúc ta muốn ăn thì sẽ ăn, không có chuyện gì thì lui ra đi.”

Hương Cần thấy hắn không có tâm tư khác, đành phải ủy khuất đồng ý. Nàng ta cẩn thận từng bước đi ra.

Sau khi nàng ta đi, Tô Nam Thừa nói: "Hai người kia quá an nhàn, sắp xếp cho họ chút việc làm đi.”

Đông Mai khó xử: "Bây giờ chỗ nào trong phủ không ngưỡng mộ chúng ta, ngoại trừ may vá cho công tử cũng không còn việc khác. Chỉ là may vá, ngài cũng không thích cho các nàng làm sao?”

“Ừm? Ta không thích bao giờ?” Tô Nam Thừa không hiểu.

“Đoạn thời gian trước, một thân áo trong của ngài không phải là chê dúm dó nhăn nhiều không chịu mặc sao? Đó là nhóm nàng làm chung nha.” Đông Mai nói.

“... Hai người bọn họ từ trong cung ra, may vá lại kém vậy sao?” Tô Nam Thừa kinh ngạc, còn tưởng rằng là ai làm nữa chứ.

“Thôi, ngươi lát nữa nhắc nhở một chút, bảo các nàng an phận chút. Nếu như không muốn thực sự làm nha đầu, thì đưa ra ngoài cho lấy chồng.” Đắc tội quý phi thì đắc tội quý phi, hai cô nương này có lẽ không có việc gì, nhưng Tô Nam Thừa không muốn nhận.

Bị ép an bài tới, nhận lấy hắn cũng ngủ không ngon.

Cùng với bảo các nàng thủ tiết đến chết không bằng đưa ra ngoài.

Đông Mai vâng một tiếng, kỳ thực Đông Mai cũng không hiểu vì sao công tử chướng mắt hai người kia như vậy.

Dáng dấp thực ra cũng không tệ mà.

Chỉ có điều nàng hiểu chuyện cũng không hỏi nhiều.

Chút chuyện trong nhà này, suy cho cùng đều là chuyện nhỏ.

Sau khi Phí Cưu hồi kinh, cũng không có cơ hội kiến giá.

Sau khi hắn ta đến chỗ Binh bộ bàn giao thì được vài câu động viên, trước hết cứ hồi phủ.

Tô Nam Thừa lúc sang đó hỏi thăm, Phí Cưu cười nói: "Đang chờ ngươi đó.”

“Ta cũng đang đợi tướng quân hồi kinh. Tướng quân dọc đường vất vả rồi.”

Phí Cưu không nói chuyện, chẳng qua là cảm thấy có chút ấm áp khó tả.

Mấy năm nay, mặc kệ là đi đâu, đi bao lâu, đều không có ai nói những lời này.

Bây giờ, hắn chỉ cảm thấy kinh thành cũng không lạnh lẽo như vậy.

“Đáng tiếc, quay về sớm, chưa hoàn thành được gì cả.” Phí Cưu lắc đầu, giống như hắn ta đã quen với loại bỏ dở giữa chừng này.

“Quay về là tốt rồi.” Tô Nam Thừa nói.

Phí Cưu gật đầu: "Chuyện La Hưng, ta biết rồi. Là hắn hồ đồ, hắn cho là mình chết rồi, là có thể không liên lụy thuộc hạ? Không liên lụy người nhà? Thật sự là quá ngu.”

Tô Nam Thừa gật đầu, tất nhiên là tán đồng với lời này.

“Chỉ cần bệ hạ phát tiết, binh bại đến nước này dù sao cũng cần một cái bia ngắm.” Tô Nam Thừa thở dài: "Vì những chuyện này mà làm đến nước này, La tướng quân bại một lần trái lại là bị người lấy đó làm gương. Bệ hạ cũng nên có chút thay đổi, không còn tùy tiện thúc giục khai chiến.”

Có vẻ La tướng quân giống như một con pháo thí.

“Không nói cái này nữa, ta đã đặt tiệc rượu rồi, lát nữa sẽ có người đưa tới. Cũng là đón tiếp tướng quân.” Tô Nam Thừa cười nói.

Phí Cưu cũng gật đầu cười: "Được, Chu tướng quân chắc hẳn một lát nữa cũng sẽ tới, mấy ngày trước chẳng phải các ngươi đã từng gặp nhau rồi sao?”

“Vâng, nhiều người náo nhiệt. Ta đặt nhiều lắm, còn có cả cho những người đi theo tướng quân.” Tô Nam Thừa nói.

“Cũng tốt, vậy sẽ bám lấy ngươi tới sáng. Ta hôm nay chỉ có ăn uống thôi.”

Lúc Chu tướng quân tới, Phi Bạch lâu đã đưa bàn tiệc tới.

Mặc dù chủ nhân chỉ có ba người nhưng người đi theo Phí Cưu cũng không ít, bọn họ cũng có mấy bàn ăn riêng.

Trên bàn tiệc, ba người không nói gì về những chuyện không may, những chuyện không may thì nhiều lắm, nói ra lại chẳng có ý nghĩa.

Dứt khoát cạn chén là được rồi.

Qua ba lần rượu, Phí Cưu mới nói: "Nghe nói Chu tướng quân có thêm một tiểu công tử? Chúc mừng nha.”

Chu tướng quân cũng cười một tiếng: "Nếu như ngươi chịu thành hôn, bây giờ nhi nữ cũng đã thành đàn.”

“Chúc mừng Chu tướng quân.” Tô Nam Thừa cũng nâng ly.

“Tốt.”

Ba người lại chạm cốc sau đó Phí Cưu nói: "Ta không có tâm tư kia.”

Chu tướng quân thở dài, cũng không nói gì hắn ta, chỉ nhìn Tô Nam Thừa: "Còn Nam Thừa thì sao? Cũng đến lúc nên đón dâu rồi đó? Bây giờ ngươi tiền đồ tốt đẹp, hẳn là sẽ có hôn sự không tệ.”

“Vâng, chỉ có điều trước đó đã nói với trong nhà là muộn mấy năm. Phỏng chừng qua thêm một hai năm nữa đã.” Trễ nữa thì không thích hợp, trong nhà cũng không đồng ý.

Tô Nam Thừa nghĩ đến tâm tư không muốn đón dâu này của Phí Cưu, quá rõ ràng.

Trong lòng của hắn ta có hận ý vô tận, không chừng tương lai muốn làm gì đó.

Tuyệt đối không muốn như La Hưng liên lụy đến gia tộc, cho nên tình nguyện không cưới vợ không sinh con.

Ài, cái thế đạo này, tướng quân thật khổ.

Phí Cưu và Chu tướng quân đều uống quá nhiều, có thể thấy được trong lòng đã kìm chế thế nào. Cũng may là vừa cười vừa uống.

Chu tướng quân liền thuận thế ở lại.

Tô Nam Thừa sắp xếp tốt cho hai người bọn họ thì đứng dậy rời đi.

Trăng sáng vằng vặc, đi về như vậy thật tốt.

Ngày mai, nên tiến cung xem một chút. Bắp đùi ở đó, mình đi nịnh bợ chút đi.

Mặc kệ bên ngoài là cảnh cực khổ lầm than, tâm tình của mọi người không tốt ra sao. Chỉ cần tiến vào cung, thì bức tranh lại không giống như vậy.

Đôi khi Tô Nam Thừa cũng thực sự bội phục hoàng đế.

Như hắn mà ở tuổi này, nếu như có thể sống thêm vài chục năm, cứ giao giang sơn này cho nhi tử.

Bất kể là vong quốc hay là diệt tộc, hắn không cần biết.

Thoải mái hưởng thụ cả một đời, thật sự khiến cho người khác đố kỵ.

Sao ông ta có thể nhàn nhã thưởng thức thư họa trong khi bên ngoài còn đang đánh trận?