Chương 156: Thánh phụ(2)

Quan viên địa phương tặng lễ, khả năng tặng riêng cho hắn là không lớn, chỉ có thể là nghe nói Tô Nam Thừa hiện tại ở trước ngự tiền xem như là có chút thể diện đi.

Cho nên tặng lễ cho Thành Khang Hầu và Tô Anh Cừ, luôn tiện tặng hắn. Cũng không biết là có tặng cho đại công tử hay không.

“Nhớ kỹ người này.” Tô Nam Thừa nói.

Liên Sinh và Trình Minh vâng.

Sau khi hắn thay y phục đã bị gọi đến phòng của lão thái thái.

Đến đó đã thấy Tô Trữ Thừa, còn có Tam công tử nhị phòng, Thập công tử, Tam cô nương tam phòng.

Tô Nam Thừa vấn an xong, ngồi xuống nói: "Hôm nay tổ mẫu tinh thần không tốt sao? Sao mà nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt? Hôm qua ngủ không ngon sao?”

“Thất công tử rốt cục cũng quan tâm lão thái thái, lão thái thái đêm qua ngủ không ngon, hôm nay lại không đói.” Lão mụ mụ thân cận lão thái thái nói.

“Như vậy thì nên mời thái y xem cho tổ mẫu đi.” Tô Nam Thừa khẩn trương.

“Chuyện này có gì cấp bách đâu. Chỉ là những chuyện trong nhà này, ta nghe thấy phiền.”

“Tổ mẫu đừng khó chịu, nhị ca tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa là có thể đứng dậy.” Tô Trữ Thừa nói.

“Đúng vậy đó, tổ mẫu đừng lo lắng, nhị ca mấy ngày nữa là có thể xuống giường rồi. Nhị ca hiếu thuận nhất, nếu như biết ngài lo lắng cho huynh ấy như vậy ngược lại sẽ bất an.” Tô Nam Thừa tiếp lời.

“Haiz, con nói êm đẹp như vậy còn tính là chuyện gì chứ?” Lão thái thái kéo tay của Tô Nam Thừa: "Nam Nhi à, chuyện này tổ phụ và phụ thân của con không tiện mở miệng. Nói nhiều khó tránh khiến cho bệ hạ nhạy cảm. Con có thể diện kiến bệ hạ, thì nói tốt cho nhị ca một chút. Nhị ca này này của con chỉ được cái đầu óc thật thà.”

“Vâng, ngài yên tâm đi. Kỳ thực bệ hạ không so đo chuyện này, việc này kỳ lạ, bệ hạ cũng không rõ ràng đâu.” Tô Nam Thừa thành khẩn nói.

Trong lòng lại im lặng thở dài.

Đây là lão thái thái bất công.

Hắn không có việc gì lại đi cầu xin bệ hạ tha thứ cho Tô Nghi Thừa?

Dù sao tiền đồ của mình bị hủy thì không vấn đề gì, bạch khổng tước tốt là được?

Đại khái là nói ra lời này, lão thái thái cũng có chút xấu hổ, thế là lại lôi kéo Tô Nam Thừa nói một hồi thật lâu.

Lại đại khái là bởi vì hắn đáp ứng nhanh, chờ đến lúc đi ra, lão thái thái còn thưởng cho một khối nghiên mực cực tốt, hai cái nghiên mực khó có được.

“Toàn gia giúp đỡ lẫn nhau mới tốt, mấy huynh đệ các con cũng vậy. Ta mong các con đều tốt.” Lão thái thái ẩn ý nói.

“Tổ mẫu yên tâm, mấy hôm nay tôn nhi liền tiến cung. Cái khác không dám nói, nói mấy câu dễ nghe thì có thể. Chí ít không khiến cho bệ hạ nghi ngờ trong lòng.” Tô Nam Thừa miệng đáp ứng lia lịa.

Ai đi nói đó là kẻ ngu.

Dù sao nói hay không, lão thái thái cũng không biết.

Tô Nam Thừa không có hứng thú làm thánh phụ, huống hồ bạch khổng tước vẫn là đừng quyền cao chức trọng thì hơn.

Người này trí thông minh không ổn định, dễ xảy ra chuyện. Xảy ra chuyện chắc hẳn Tam Hoàng tử sẽ chẳng muốn cứu vớt hắn.

Ra khỏi chính viện, sau khi cáo biệt với các huynh đệ khác, Tô Trữ Thừa mới nói: "Lão thái thái yêu thương nhị ca, có đôi khi không để ý chuyện khác. Mặc dù bây giờ đệ có thể đi lại ở ngự tiền, nhưng dù sao chức quan cũng còn thấp, cũng không có tác dụng thực chất gì. Nói chuyện vẫn phải chú ý mức độ.”

Tô Nam Thừa cười một tiếng: "Đa tạ Ngũ ca chỉ điểm, trong lòng đệ đệ hiểu rõ.”

“Ta nào dám chỉ điểm đệ, chỉ là nhắc nhở đệ. Đệ trọng tình nghĩa, chỉ là rất nhiều chuyện, phải suy nghĩ cho mình trước tiên.” Tô Trữ Thừa nói.

Tô Nam Thừa gật đầu, thành khẩn cáo biệt với hắn sau đó trở về.

Trên đường về, Tô Nam Thừa mỉm cười lắc đầu.

Con người thật là thú vị.

Bởi vì bây giờ mình hữu dụng, chỗ nào cũng đều quan trọng. Lão thái thái dốc lòng vì cháu trai mà bà yêu thích nhất, mong sao mình nói đỡ cho hắn.

Người bên ngoài tặng lễ, cũng biết trong phủ có Thất công tử có thể xuất hiện trước mặt bệ hạ.

Ngũ ca trước kia không quan tâm mình có phải nói chuyện chú ý cấp bậc hay không. Bây giờ thì luôn mồm, còn nhắc đến trọng tình nghĩa.

Trọng tình nghĩa...

Người trọng tình nghĩa, sao có thể quên ngũ ca ca cũng muốn đệ đệ tìm cho một chức quan chứ?

Một phủ nhiều người phức tạp như vậy, huống hồ là cả cái triều đình?

Thu hồi ý cười trên khóe miệng, hắn về tới Ngô Đồng viện của mình.

Mới về ngồi không lâu, chỉ thấy Hương Cần chạy tới.

Nàng ta mặc một thân váy hồng đào, bưng điểm tâm tiến đến.

“Nô tỳ thỉnh an công tử.”

“Ừm.” Tô Nam Thừa lên tiếng, không nói gì, chỉ nhìn nàng ta.

Hương Cần ngượng ngùng cúi đầu: "Nô tỳ đến thiện phòng làm điểm tâm, đưa ra cho công tử nếm thử.”

Tô Nam Thừa quan sát dĩa điểm tâm tinh xảo kia, vẫn giữ sự nghi ngờ với bánh tự làm này.

“Đem xuống đi.”

Đông Mai nghe thì đi nhận lấy.

Hương Cần lại đưa tới gần một chút: "Công tử nếm thử đi, nếu như nô tỳ làm không ngon, lần sau chỉnh lại là được.”

“Lát nữa ta ăn.” Tô Nam Thừa không phải là muốn ăn lắm.

Hương Cần nghe vậy, lã chã chực khóc: "Công tử, nô tỳ làm chỗ nào không tốt? Nếu như không tốt, công tử cứ nói nô tỳ sẽ sửa.”

Tô Nam Thừa ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy cô nương này còn trang điểm rồi, rất tinh xảo đẹp mắt.

Chỉ là có vẻ như đồ không phải là loại tốt.