Chương 155: Thánh phụ

Hôm nay ông ta đến chỗ Phí Cưu, chưa hẳn không phải là đẻ giải sầu.

“Ta thật sự không nghĩ ra... Ta thật sự không nghĩ ra, các tướng sĩ Đại Nguyên có thể rơi vào tình trạng hôm nay. Khó trách Cẩm Châu dễ dàng làm phản như vậy.” Chu tướng quân hít sâu một hơi: "Ngươi có biết tướng sĩ trong một nhóm quân đoàn mười người, gom góp lại không đủ một bộ khôi giáp? Có binh sĩ đã hơn một năm chưa lĩnh được quân lương.”

“Bình thường ở doanh địa, mỗi ngày chỉ có được một bữa cơm...”

“Ta đưa quân lương qua đó, căn bản chỉ là hạt cát trong sa mạc. La tướng quân biết những điều này, cho nên mới chậm chạp không cách nào khai chiến. Không thể cho binh sĩ đói bụng đánh trận đúng không?”

“Các quân doanh đa phần đều bất mãn... Ta biết rõ bất mãn, nhưng không nghĩ tới, mười chẳng còn bảy! Cũng không biết những số tiền lương kia đã đi nơi nào!”

Chu tướng quân cũng là quá tức giận mới nói cặn kẽ như vậy.

Chỉ có điều đại khái cũng biết là Phí Cưu và Tô Nam Thừa có quan hệ tốt.

Tô Nam Thừa gật đầu, nghĩ thầm vậy là đúng rồi. Mười không còn bảy sợ là trước khi xuất phát đã điều chỉnh rồi. Con số này cụ thể thế nào khó mà nói được.

Băng dày ba thước không phải là do lạnh một ngày. Đức hạnh của Đại Nguyên đến ngày hôm nay sao có thể không xảy ra loại chuyện này được chứ?

Ăn quỵt lương quả thực chính là tiêu chuẩn thấp nhất trong những năm cuối của vương triều.

Chỉ là bọn Chu tướng quân đã hơn hai mươi năm không dẫn binh, không rõ ràng lắm cũng là bình thường.

Bọn họ vẫn luôn bị bài xích bên ngoài.

Trước đó lúc diệt trừ phản loạn ở kinh kỳ, bọn họ đều dẫn theo là binh mã của kinh kỳ. Không dẫn theo quân địa phương. Đó chỉ mới mấy ngàn người.

Cho nên trong binh doanh cụ thể là cái dạng gì thì vẫn không rõ ràng.

“Rét lạnh như hôm nay, Tây Bắc hẳn lạnh hơn. Ngoài lương thực, còn cần áo bông. Nếu như không cung ứng được, bách tính lại càng khổ sở. Cẩm Châu không chỉ không lấy lại được, bây giờ mất cả Liêu Thành Cam Dương phủ. Mặc dù bệ hạ nói là phái người. Nhưng có thể lấy về hay không còn chưa biết được. Nhưng nếu bệ hạ muốn chắc chắn trị tội nhóm La tướng quân. Chỉ sợ sẽ còn đả thương quân tâm hơn.”

“Lại không phải vậy sao, nếu như Bắc Di vì nạn châu chấu mà tới cướp bóc, vậy thì thật là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.”

Chu tướng quân thở dài một tiếng: "Trời muốn diệt Nguyên mà!”

Tô Nam Thừa lắc đầu, trong lòng tự nhủ đây là họa do con người gây ra.

Thiên tai thời đại nào cũng có. Chỉ là đến những năm cuối, triều đình bất lực không thể cứu tế, liền dẫn đến ác tính liên hoàn, từng cái đều nghiêm trọng hơn.

Khu vực tai họa bách tính không thể sống, chỉ có thể trốn đi. Năm sau nơi đó thành không có người, càng phế đi.

Không có tiền ăn cơm lại không muốn chết, liền phải khởi nghĩa, như thế thì chính là báo động khắp nơi.

Tây Bắc có thể đánh Vân Chí Thâm rụt về Cẩm Châu có thể xem là tin tức tốt, chỉ mong hoàng đế có được bài học này, có thể kiếm quân lương cho tốt đi.

Mặc dù mất đi không ít đất đai ở Bắc Di, nhưng Đại Nguyên vẫn là quốc gia lớn. Theo lý mà nói không đến mức bị một trận thiên tai và một trận chiến bại mà kéo đổ.

Nhưng hoàng đế lại cứ không chăm lo quản lý, vậy quả thực có thể bắt đầu sụp đổ.

Ai không sầu chứ?

Chu tướng quân vẻ thất vọng và không cam tâm hiện rõ, Tô Nam Thừa nghĩ mấy tướng quân này, mấy tướng quân này mới nên đứng ra đánh.

Hai người ở lại phủ Phí Cưu hồi lâu mới rời đi.

Sáng sớm hôm sau, vừa tới Công bộ đã nghe được một chuyện.

“La Hưng tướng quân tự vẫn.”

Tô Nam Thừa sững sờ: "... Cần gì phải vậy chứ?”

Chỉ có điều nói làm gì, hắn biết rõ đây là vì điều gì.

“Đúng vậy đó, vừa chết không biết sẽ mang tội gì. Thanh danh một anh hùng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.” Triệu đại nhân thở dài.

“Chỉ hi vọng như thế, có thể bảo trụ cho cả La gia.” Tô Nam Thừa lắc đầu.

La Hưng tướng quân cũng là người đã sắp bốn mươi tuổi, chắc chắn là một hung thần.

Hắn ta vừa chết, sợ tội cũng được, áy náy cũng được, chẳn hẳn không phải là hắn chết để cho cả nhà khỏi phải chịu khổ.

Tiền tuyến vẫn phải đánh, nếu như bệ hạ vì hắn ta chết mà thu tay lại không vội vàng trị tội, liền xem như là chuyện tốt.

Đáng tiếc, sợ là La tướng quân chết uổng phí rồi.

Quả nhiên, La Hưng chết không thể làm giảm cơn tức trong lòng hoàng đế, thậm chí khi ông ta nhận được tin tức liền đã triệu kiến quần thần tiến cung.

Hoàng đế nổi trận lôi đình, hạ lệnh cho người lập tức đi Thiên Tân phủ áp giải người nhà La Hưng hồi kinh.

Đồng thời thúc giục Tây Bắc bắt tất cả phó tướng thuộc hạ của La Hưng áp giải đi.

Người áp giải rất cẩn thận, sợ mấy người phó tướng phía sau xảy ra vấn đề gì.

Chuyện lặp lại, chính là bọn họ chịu trách nhiệm.

Tô Nam Thừa mấy ngày nay tương đối nhàn hạ, có lẽ là Công bộ đều tương đối nhàn.

Hôm nay hồi phủ sớm, liền nghe Đông Mai nói: "Tiền viện sai người đưa đến cho ngài vài thứ, còn có thiếp mời, người bên ngoài tặng lễ. Công tử ngài xem qua.”

Nàng bưng một danh mục quà tặng màu hồng đưa qua.

Tô Nam Thừa xem xét, vậy là lại từ địa phương.

Tặng lễ vật trung thu.

Tất nhiên không thể nào chỉ đưa cho hắn, đây có vẻ là tặng cho phủ thượng.

Tam tiết lưỡng thọ mà, quan viên họ Ngô này hẳn là có quan hệ không tệ với Tô gia.

Hoặc chính là môn hạ của Tô gia.

“Hiếm khi được đưa đến chỗ ta.” Tô Nam Thừa nói.