Đây quả thực là nhà đã dột còn gặp mưa, thuyền trễ lại còn ngược gió.
Phương bắc năm nay xem ra là không có lương thực để thu, triều đình còn phải cứu tế tai họa.
Vậy quân lương này không thể không đặt ở trên đầu bách tính những nơi khác.
Hoàng đế dù hồ đồ cũng biết chờ đến khi Vân Chí Thâm đánh qua sông Phần là sẽ nhanh chóng đến kinh kỳ.
Nói đến còn xa, nhưng giang sơn Đại Nguyên còn có nền móng nữa sao?
Quốc khố đã không còn xu nào, chỉ có thể tăng thêm thuế má. Từ góc độ nào cũng thấy đều là dáng vẻ nước sông cạn từng ngày.
Tô Nam Thừa thay một thân áo choàng, mặc thêm một kiện giáp y bên ngoài. Thời tiết năm nay cũng khắc nghiệt.
Phương bắc mới gặp nạn châu chấu, kinh thành đã đổ một cơn mưa lạnh, hai ngày liên tục, thời tiết bắt đầu lạnh dần.
Mùa đông này không biết ra sao đây.
“Công tử, tiểu nhân nghe nói rất nhiều hộ trong kinh thành đều đang mua lương thực, nghe nói là phía bắc gặp nạn, năm nay sợ là năm tai họa. Triều đình lại xoay sở lương thực, chỉ sợ năm nay lương thực tăng giá.” Lúc xuất phủ Liên Sinh nói.
“Ồ, vậy ngươi đến nói cho hai trạch viện kia một chút, để bọn họ cũng chuẩn bị một chút.”
Về phần trong phủ thì hắn mặc kệ.
“Vâng.” Liên Sinh gật đầu.
Vừa đến Công bộ một lúc, liền nghe những người khác nói đến một sự kiện.
“Nghe bên phía Binh bộ nói, đã triệu người tiêu diệt Khổng Tước thần giáo phía nam quay về. Đây là chẳng thèm quan tâm nữa rồi sao?”
Tô Nam Thừa nói tiếp: "Bây giờ trở về, vẫn chưa bắt được đầu sỏ, há không phải là không có công lao?”
“Còn muốn công lao gì, nghe cấp trên nói, lần này La tướng quân về là muốn hỏi tội. Đi phía nam là Phí tướng quân sao? Trở về cũng không tệ rồi, nếu như thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải cũng sẽ hỏi tội giống vậy? Thời buổi bây giờ làm tướng quân thật khó sống.”
Tô Nam Thừa cũng cười lắc đầu theo: "Cũng không hẳn. Ngày hôm trước ta có gặp một vị đại nhân ở Binh bộ, từ xa chỉ thấy mặt ông ta đen sì, lộ ra vẻ u sầu.”
Triệu đại nhân nhỏ giọng nói: "Các ngươi còn chưa biết sao? Lại muốn tăng thuế...”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thở dài.
Mặc dù nói, các quan lão gia này chưa chắc là đau lòng cho biết bao bách tính, hoặc căn bản không biết đến đời sống của bách tính ra sao. Nhưng loại chuyện này, nghe xong có thể vui cũng là hiếm thấy.
Tô Nam Thừa từng thấy dân chúng Hiển Châu Giang Nam gây chuyện, nhưng đó chỉ là náo loạn, bách tính Hiển Châu cũng không chết đói.
Nhưng bây giờ lại tăng thêm từng tầng thuế má, sẽ không biết ra sao nữa.
Chỉ có điều trước mắt, Phí tướng quân có thể trở về cũng tốt. Nếu không thì hắn ta ở Giang Nam chỉ sợ là không thể cung cấp nổi thuế ruộng. Đánh lâu cũng sẽ xảy ra chuyện.
Đến lúc đó còn bởi vì cái này mà bị định tội thì được không bù mất.
Trước khi Phí Cưu hồi kinh, Tô Nam Thừa đi một chuyến. Không nghĩ tới chuyến đi này sẽ gặp chính Chu tướng quân.
Rất kinh ngạc nói: "Hạ quan tham kiến Chu tướng quân.”
Chu tướng quân cũng rất kinh ngạc: "Tiểu Tô đại nhân sao lại tới đây?”
“... Hạ quan nghĩ, Phí tướng quân chưa về, bây giờ đang loạn lạc. Cho nên tới xem trong phủ có cần gì hay không.” Tô Nam Thừa nói.
Chu tướng quân sững sờ sau đó cười: "Đúng dịp. Gặp nhau cũng là duyên phận, hay là mượn chỗ này của hắn ngồi một lúc?”
Tô Nam Thừa cười một tiếng: "Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tô Nam Thừa biết Phí Cưu không yên tâm lắm về nhân sự cai quản trong phủ, tới báo một tiếng hắn ta sắp trở về rồi.
Bảo phủ bên này chuẩn bị một chút, thiếu gì hắn có thể đưa tới.
Chu tướng quân đại khái cũng là ý này.
Dù sao trong phủ này cũng chỉ có mình Phí Cưu làm chủ nhân, hắn ta không ở nhà, thân tín phó tướng cũng đều đã đưa đi.
Trong phủ cũng chỉ có gia nhân.
“Ta biết các ngươi thường hay lui tới, vậy mà không biết hắn ta không ở đây ngươi cũng tới.” Chu tướng quân nói.
“Đại khái là nhớ tới Phí tướng quân, hắn ta đi cũng đã lâu rồi. Gần đây trong thành có nhiều tin tức, còn nói là lương thực tăng giá, mùa đông lửa than cũng tăng giá. Ta nghĩ, không đến mức này, nhưng trong lòng cũng thầm nhủ đến xem thử sao, tốt nhất là đợi đến lúc tướng quân về thì đã thu xếp ổn thỏa rồi.”
Chu tướng quân gật đầu: "Tâm ý này của ngươi. Hắn không vợ không thiếp, cũng không có dòng dõi. Ngày xưa thân thiết với ta và lão Hồ. Bây giờ lão Hồ không rõ. Ngươi đến cũng là chuyện tốt. Chỉ là dù sao hắn cũng là võ tướng, thân phận của ngươi cần phải chú ý.”
Không đợi Tô Nam Thừa nói lại, ông ta lại nói: "Cũng cứ xem như là ta nói nhiều, những cái này bình thường các ngươi cũng rất chú ý.”
“Chu tướng quân nhắc nhở rất phải, hạ quan sẽ cẩn thận.”
“Tướng quân, không biết... Tây Bắc ra sao rồi? Nếu như không tiện, tướng quân không nói cũng được. Ta chỉ có chút tò mò, sao lại bại nhanh như vậy?” Tô Nam Thừa hỏi.
Sau khi Chu tướng quân nghe xong, sắc mặt cực kỳ khó coi.