Chương 153: Liên quan cái rắm gì đến ta
Hoàng đế tự hỏi, càng có thể tự tin tưởng hơn.
“Không sai, chúng ta nói nhiều rồi, đến cùng liên lụy tới hoàng gia cũng không tốt. Bệ hạ tự mình hỏi thăm, đó chính là ủy khuất của Tô gia. Phía sau bất kể là ai, cũng đều hướng về phía Hoàng tử, Thái tử. Chúng ta tính là cái gì?” Lão tam Tô Anh Tế nói.
“Chuyện này tạm thời cứ như vậy. Các ngươi đến thăm mẫu thân các ngươi trước đi. Quay về thì nghiêm tra cho cẩn thận. Không nắm chắc thì đừng truyền ra ngoài.” Thành Khang Hầu nói.
Đám người đồng ý, sau đó tự mình rời đi.
Về tới Ngô Đồng viện, Tô Nam Thừa nói với Trình Minh: "Đã bảo tra, thì hãy tra một chút. Chỗ chúng ta có người nào chưa rõ?”
Kỳ thực cũng không có.
Chỗ hắn ít người, một nửa là vừa thay năm ngoài.
Trong cung có hai người biết mình không có ý tứ kia thì cũng không lại gần.
Thô sử, vẩy nước quét nhà cũng không làm loạn.
Chỉ có điều Trình Minh và Đông Mai cũng cùng nhau bàn bạc trình tự.
Kỳ thực gia đình giàu có, mua phải cơ sở ngầm ở bên ngoài cũng không kỳ lạ, chỉ là muốn tiếp cận hầu hạ chủ tử là không dễ dàng.
Dù sao người các chủ tử tín nhiệm cũng không nhiều.
Nha đầu này của bạch khổng tước là có quan hệ với bạch khổng tước.
Thuộc về loại không có danh phận nhưng có quan hệ thực tế, dù sao cũng mang thai luôn rồi. Đại khái là bạch khổng tước cũng không có ý định phụ trách.
Nếu không Lý thị cũng sẽ không đuổi người đi.
Tô Nam Thừa viết một phông thư, giao cho Đỗ Bình An, bảo hắn đưa đến chỗ Phí Cưu.
“Nếu như tướng quân hỏi chuyện ở kinh thành, ngươi cứ nói một ít. Chú ý an toàn, sớm quay lại.”
“Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ đi sớm về sớm. Công tử hãy yên lòng đợi.” Đỗ Bình An rất cao hứng khi có việc được làm.
Chuyện Tô gia, không biết cuối cùng bệ hạ thấy thế nào, tra hay là không tra.
Trong cung đã bắt đầu chuẩn bị yến tiệc Trung thu.
Thấy dáng vẻ trong cung theo ý bệ hạ, hẳn là không hề muốn tiết kiệm.
Hạ tuần tháng bảy, Tây Bắc vẫn chưa khai chiến. Phong thư thứ nhất của bệ hạ đã gửi đi. Bây giờ là cuối tháng bảy, Tây Bắc vẫn chưa khai chiến.
Cũng bởi vì lương thảo không đủ.
Nhưng mấy người La tướng quân cũng không dám luôn víu vào đó, chỉ có thể chuẩn bị khai chiến.
Chỉ là cái thành này không thể công như những thành khác, Cẩm Châu phủ không nhỏ, lại là nơi hiểm yếu, nếu như muốn bao vây, binh lực lại không đủ.
Huống chi, vây thành cũng phải ăn uống.
Không vây toàn bộ chỉ có thể vây quanh một vài nơi quan trọng.
Chủ lực công thành.
Dưới tình huống như vậy, có thể thấy được trận này không dễ đánh.
Có lẽ thời gian này trời xui đất khiến, ông trời thực sự là không khách khí.
Ngay vào lúc hoàng đế dẫn theo dòng họ ăn cơm đoàn viên Trung Thu, chiến báo mới nhất đã đưa vào Đại Khánh điện.
Lúc này hoàng đế liền đập chén rượu.
Cẩm Châu chiến bại, đại quân chạy tán loạn.
Đây vẫn chỉ là mới bắt đầu.
Quân báo mấy ngày liên tiếp không có một cái nào tốt.
Mấy người La tướng quân mặc dù dẫn theo tàn quân thủ vững Cam Dương phủ, nhưng dù sao binh lương cũng không đủ. Bị đánh thủ không được Cam Dương.
Mấy người La tướng quân dẫn theo hai vạn tàn binh, cố thủ ở Khúc Giang Huyện. Dâng chiết tử cầu triều đình lại phái binh tốt đến đoạt lại đất đã mất.
Bệ hạ giận dữ, trong triều sớm liền mắng La Hưng hại quốc.
Phải bảo người đưa hắn về kinh thành trị tội.
Theo La tướng quân tan tác, Cam Dương phủ cũng bị cướp bóc một trận.
Vân Chí Thâm vẫn rất là thông minh, cho nên sau khi cướp bóc hắn ta đưa một phần lương thực cho bách tính. Lấy đi tất cả tiền tài và những thứ đáng giá của quan viên, thương hộ trong thành.
Vật không mang đi thì chia ra.
Thời gian này dân chúng địa phương sống cũng không dễ chịu, tự dưng lại có lương thực, há có thể không nói Vân tướng quân tốt?
La tướng quân trước đó cũng không còn cách nào khác, vẫn đang ở trong thành trưng thu lương thực.
Bây giờ Vân tướng quân đến lại phát lương thực.
Dân chúng đâu cần biết các ngươi có nỗi khổ gì? Dù sao bây giờ ta có lương thực ăn, đó chính là chuyện tốt.
Đồng thời, hắn thậm chí thu nạp hơn một vạn tàn binh.
Cho tiền, cho lương thực.
Sở dĩ quân triều đình bại, không phải cũng bởi vì ăn không đủ no sao.
Bây giờ có thể ăn no, còn cho tiền, đánh cho ai mà không phải là đánh?
Bọn họ phản bội chẳng thấy chút khó hiểu nào.
Đến lúc này, Vân Chí Thâm chỉ cần phân ra một bộ phận binh lực ở lại Cam Dương phủ là đủ rồi.
Ở giữa còn có một nửa cái Liêu Thành có thể làm bước đệm.
Tiến thối đều có thể.
Ngắn ngủi mấy tháng, Vân Chí Thâm đã xem như là chiếm được ba thành, mười mấy huyện.
Phía tây sông Phần hắn đã chiếm gần một nửa.
Lúc này, hoàng đế cũng đã biết chuyện quá khẩn cấp. Thế là phái người nhanh chóng điều động lương thảo, lại lệnh cho Vạn Châu phủ Tống tướng quân và Binh bộ Hứa tướng quân và mấy vị tướng quân gấp rút tiếp viện.
Vạn châu điều ba vạn binh, An Bình phủ điều ba vạn binh.
Tướng quân Binh bộ đi tám người, trong đó có một người là Hồ tướng quân.
Về phần Chu tướng quân trước đó đưa quân lương đi Tây Bắc sau khi về vẫn không có được cơ hội lên chiến trường.
Ngay sau khi đại quân xuất phát mấy ngày, Ngọc Bình châu và Xuyên Ninh phủ liên tục truyền đến tin tức, nơi đó có nạn châu chấu. Hoa màu hầu như đã bị phá hủy sạch.
Châu chấu qua đi, ngàn dặm đất cằn không một ngọn cỏ.
Mà khiến cho người ta lo lắng nhất đó là, châu chấu này lại đến từ thảo nguyên.
Nói cách khác có lẽ đã gây họa cho cả Bắc Di.
Kể từ đó, cũng chỉ sợ trước khi đến mùa đông, người Bắc Di lại cướp bóc một trận.