Chương 152: Lão tử chịu không nổi(2)
Cái này là chuyện nhỏ, nhiều nhất chỉ là mặt mũi của Tô Nghi thừa mất hết.
Thế nhưng, bên trong tin tức kia lại ghi là Tô Nghi Thừa và Tam Hoàng tử cấu kết mưu hại Thái tử. Đồng thời muốn nhân lúc Thái tử gặp rủi ro mà bỏ đá xuống giếng.
Không có chứng cớ gì, ghê tởm thì ghê tởm nhưng cũng bị loại chuyện này làm rối loạn cả người.
Tục ngữ nói cây to đón gió lớn, lúc này nháo ra chuyện như vậy, Tô gia sao dám xem là chuyện nhỏ?
Lúc này Tô Anh Cừ đã sai người trói Tô Nghi Thừa lại, trực tiếp đưa vào trong cung.
Đương nhiên là nha đầu kia trả thù gia chủ, nhưng chủ yếu là bởi vì cặp phu phụ Tô Nghi Thừa không quản tốt hạ nhân.
Trong nhà, Lý thị cũng quỳ gối bên trong từ đường, là chủ mẫu không thể quản tốt hạ nhân.
Thậm chí tranh giành tình nhân với tiểu nha đầu nháo ra đại sự, nàng đã sai rồi.
Thoáng một cái đã đẩy Tô gia và Tam Hoàng tử lên sân khấu.
Cũng không biết là Thái tử muốn tự cứu, hay là có người muốn nhất tiễn song điêu.
Thái độ của Tô Nam Thừa đối với chuyện này là... Liên quan cái rắm gì đến ta?
Bệ hạ cũng sẽ không vì vậy mà trị tội Tô gia, nhiều nhất chính là Tô Nghi Thừa bị đánh một trận.
Chỉ là đã xảy ra chuyện như vậy, về sau sợ là còn chuyện khác.
Vậy cũng chẳng còn cách nào, địa vị này của Tô gia, liền mặc định là bọn họ không thể tham dự vào tranh đấu hoàng quyền.
Tô Nam Thừa không muốn quản, nhưng trong phủ bây giờ bởi vì việc này thật không thể nào mặc kệ.
Chủ yếu là bạch khổng tước được lão thái thái thích nhất.
Xảy ra chuyện, bà gấp hơn bất cứ ai, thân mẫu Phùng thị tất nhiên cũng lo lắng cấp bách như vậy.
Tô Anh Cừ khóc lóc kể lể quỳ gối trước mặt bệ hạ, luôn mồm nói là không nuôi dưỡng tốt hài tử.
Long đế nghe xong từ đầu đến cuối, trong lòng đã có tính toán.
“Được, được rồi. Tô khanh đứng lên đi. Chỉ là hạ nhân làm sai chuyện oán hận gia chủ thôi, loại như này, nếu như không tự vẫn cũng sẽ phải đánh chết. Người đâu, đi điều tra nhà của nha đầu này còn có những người nào? Lưu vong hết đi.”
“Thần khấu tạ long ân của bệ hạ, suy cho cùng cũng là thần không dạy dỗ tốt nhi tử. Mới khiến cho một chút chuyên nhỏ này hắn cũng không quản tốt được.” Tô Anh Cừ lau nước mắt.
Tào Đắc Lộc đến vịn hắn đứng dậy, cũng không quản Tô Nghi Thừa đang quỳ.
“Hắn còn trẻ, làm việc không chu đáo là bình thường. Từ từ dạy bảo là được. Tô khanh dạy đều là những hài tử tốt. Trưởng tử kia của khanh vô cùng xuất sắc. Thời gian trước còn nghe quý phi nói, còn có tiểu nhi tử kia của ngươi, lâu rồi không gặp trẫm có chút nhớ hắn rồi. Đều là hảo hài tử. Nhanh nín đi, xem xem có giống trẻ con không.” Long đế cười nói.
“Vâng, thần đa tạ bệ hạ. Nghiệt chướng, còn không tạ ơn?” Tô Anh Cừ đá Tô Nghi Thừa một cước.
Tô Nghi Thừa nào dám không tạ ơn, quỳ nằm sấp xuống: "Vi thần khấu tạ bệ hạ long ân, vi thần quản gia không tốt, dẫn đến tai họa, áy náy không thôi.”
“Ừm, đứng lên đi. Tuy nói là trẫm tin ngươi, nhưng ngươi cũng phải quản cho tốt chuyện của hậu trạch đi. Nếu như hậu trạch rối loạn, khó tránh khỏi dẫn tới đại sự. Lần này, trẫm sẽ không phạt ngươi.”
Phụ tử Tô gia tất nhiên là vô cùng cảm kích, lúc xuất cung, vành mắt của Tô Anh Cừ vẫn còn đỏ.
Bệ hạ không phạt, nhưng Tô Anh Cừ không thể không phạt.
Quay về liền xách cổ đến từ đường.
Hầu gia cũng không ngăn.
Tử đệ trong nhà đều đến xem, Tô Anh Cừ bảo người đánh Tô Nghi Thừa hai mươi gậy.
Lúc lão thái thái và Phùng thị chạy tới, đã đánh xong mười cái rồi, là đánh thật, chảy cả máu rồi.
Phùng thị chỉ khóc mà không dám ngăn cản.
Lão thái thái muốn ngăn lại, nhưng bị Hầu gia cản lại: "Hài tử có thể nuông chiều như thế sao?”
Lão thái thái cũng không sợ Hầu gia, nhưng cũng chỉ có thể nhìn, loại chuyện này bà ngăn cản cũng quả thực không tốt.
Đánh xong hai mươi trượng, lại nhấc về chăm.
Nhị công tử bị đánh, Nhị thiếu phu nhân cũng không thể không bị sao.
Nàng ta cũng bị đánh roi.
Chỉ có điều trong hậu trạch, Phùng thị làm chủ, chỉ đánh mười roi.
Đây chính là giá trị của giáo dục phù hợp với thực tế.
Đuổi nha đầu kia đi, nguyên nhân quả là do Lý thị ghen tuông.
Nếu như không phải nhà mẹ đẻ nàng ta đắc lực, lúc này cũng không dễ tha cho nàng như vậy.
Trong thư phòng, Thành Khang Hầu nói chuyện với các nhi tử và tôn tử: "Chuyện này, cần phải hết sức chú ý. Cần phải tra hết trong nhà từ trên xuống dưới. Trước sau trên dưới không được bỏ sót một chỗ nào.”
“Phụ thân, ngài cảm thấy trong nhà có người không sạch sẽ sao?” Tô Anh Cừ nói.
“Vậy con nói xem? Nha đầu này không biết chữ, có thể viết được một phông thư như vậy sao. Hoặc chính là nói lúc mua về nói láo, hoặc là có người đã thay nàng viết. Bất luận là cái nào cũng đáng để chú ý. Bây giờ tình cảnh của Thái tử không tốt, sao có thể biết là không phải hắn tự cứu?”
“Vậy sao hôm nay phụ thân không nói thật với bệ hạ?” Tô Cẩm Thừa nhất thời khó hiểu.
“Nói có gì tốt? Thừa nhận là chúng ta không quản tốt hạ nhân trong nhà sao, chẳng qua là một chuyện nhỏ. Nếu như là liên quan tới vu cáo nói xấu Thái tử, cuối cùng cũng không có chứng cứ, bây giờ bệ hạ đang chán ghét... nói thì đã nói rồi. Chuyện phía sau, bệ hạ sẽ hỏi. Chúng ta không nói, chúng ta cũng không lừa gạt.”