Chương 151: Lão tử chịu không nổi
Long đế gật đầu: "Ngươi nói đúng lắm, chỉ mong Thái tử cũng hiểu được.”
“Vi thần lỡ lời, chỉ có điều Thái tử điện hạ thân làm Thái tử, tất nhiên là hiểu rõ. Những việc trước mắt này, tâm tình của Thái tử điện hạ nhất định sẽ không tốt.”
“Lúc ngươi ở Đông cung, có từng gặp Tưởng Nam kia không?” Long đế bỗng nhiên nói.
Tô Nam Thừa hăng hái nói: "Bẩm bệ hạ, vi thần gặp một lần. Người này cũng không hành tẩu nhiều ở Đông cung. Lúc ấy vi thần hiếu kỳ, nghe qua một câu, nói là người này bình thường đều làm việc ở bên ngoài. Ngược lại là... rất được coi trọng.”
Câu cuối cùng này của hắn là cố ý, lúc trước mới nói là Thái tử chắc chắn không cố ý, bây giờ lại nói Thái tử coi trọng mật thám.
Rất mâu thuẫn.
Nhưng đúng là như vậy, Thái tử đúng là coi trọng Tưởng Nam.
Quả nhiên Long đế cười lạnh: "Người không hiểu rõ, lại nuôi mật thám ở cạnh người mười năm, hắn lại chẳng hề phát giác chút nào. Chẳng lẽ không phải vô năng?”
Tô Nam Thừa vội vã quỳ xuống: "Bệ hạ bớt giận.”
“Được rồi, cũng không phải nói ngươi, trả lời đi.” Long đế khoát tay: "Theo ý ngươi, Tưởng Nam này là dạng người thế nào? Có giống với chân dung không?”
“Bẩm bệ hạ, giống với chân dung, còn Tưởng Nam này, vi thần chỉ gặp một lần. Thoạt nhìn là người không giỏi ăn nói không thích nói chuyện. Võ nghệ có lẽ là xuất chúng.” Tô Nam Thừa nói.
Long đế gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
“Bệ hạ, người này nhất định có thể bắt lại được. Không phải lúc hắn bị thương đã bị tổn thương phế phủ sao? Lâu ngày như vậy chưa bắt được, có thể là đã chết rồi hay không?”
Thương thế này, không phải là Tô Nam Thừa thấy rồi mới biết, mà là đã truyền ra từ trước.
Trên thực tế, đây chỉ là tin đồn phóng đại, Tưởng Nam bị thương ở ngực, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nội tạng, nếu không thì thời gian đó hắn ta đã không sống nổi.
Chỉ là vết thương khá khoa trương, máu chảy thực sự không ít.
“Ừm, chỉ là một mật thám, trái lại không phải là chuyện quan trọng khẩn cấp. Chỉ cần chiến sự Tây Bắc đại thắng, người nào cũng có thể bắt được.” Long đế nói.
“Vâng, có phúc phần của bệ hạ phù hộ, chiến sự Tây Bắc nhất định có thể đại thắng.”
Sau khi xuất cung, Tô Nam Thừa quay đầu nhìn hoàng cung một chút rồi mới lên ngựa.
Sau khi lên ngựa, hắn mới chậm rãi xả giận: "Trước đây, ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, có loại cảm giác không hài hòa. Hôm nay đã tìm được nguyên nhân.”
“Công tử, là gì vậy?” Trình Minh hỏi.
Tô Nam Thừa phun ra một ngụm khí: "Nhiều vị Thái tử, Hoàng tử như vậy, nhiều vị trưởng thành như vậy. Thế mà không một ai muốn đi chiến trường. Một kẻ cũng chẳng có.”
Tiên tổ Giao thị, cũng là nhận lấy giang sơn từ trong tay tiền triều.
Mấy trăm năm trước, bọn họ cũng là một gia tộc được xem như phú quý.
Tử tôn của Giao thị gần như chết hết, mới có thể giành lấy vạn dặm non sông này.
Sao sống hơn hai trăm năm, tử tôn của Giao thị lại chỉ biết hưởng phúc.
Hơn hai mươi năm trước, Đình Châu Trác Châu thất thủ, non sông tốt đẹp ném đi gần một nửa.
Khi đó hoàng đế còn non trẻ, vừa mới lập. Mà Thái tử cũng là thiếu niên mười mấy tuổi nhiệt huyết, cũng chưa thấy bọn họ trên chiến trường.
Bây giờ, lúc thiên hạ nguy cấp, kinh thành, trong cung đều sôi sùng sục lên, lại không có một Hoàng tử nào nhớ tới chiến sự Tây Bắc.
Không có một Hoàng tử nào muốn ra chiến trường.
Tô Nam Thừa nhẹ lắc đầu: "Không có xương cột sống.”
Hắn không nói ai nhưng Trình Minh cũng đã biết rồi.
Sau một lúc, Trình Minh nói: "Bọn họ không có xương cột sống, công tử có thể có. Rất nhiều người có thể có.”
Tô Nam Thừa cười lên, hắn cảm thấy, mặc dù mình thu nạp mấy người cũng rất hữu dụng, nhưng trước mắt Trình Minh là một người thật sự dùng vừa ý nhất.
Hôm nay hồi phủ sớm, trở về thay quần áo đã nghe thấy chuyện bát quái.
“Nghe nói trong viện của nhị thiếu phu nhân đuổi ra ngoài một nha đầu. Bởi vì trộm cắp, trộm một đồ vật trong của hồi môn của nhị thiếu phu nhân, nói là rất quan trọng.” Hạ Hà nói.
Tô Nam Thừa nghe xong cũng không để ý lắm.
Mấy người Hạ Hà cũng chỉ nói một câu, ai cũng không để ý lắm.
Là ăn cắp thật hay là bởi vì cái khác, cũng không phải là chuyện quan trọng.
Ai mà biết, việc này xảy ra, lại náo lên một chuyện khác.
Người hôm trước đuổi ra, hôm sau đã bị phát hiện là chết ở bên đường. Chết ở môt con đường trong kinh thành.
Trong tay nắm lấy chủy thủ, tự vẫn mà chết.
Trọng điểm là, lúc nàng chết, trong tay vẫn nắm lấy một phông thư, trong thư viết đều là những chuyện liên quan đến Tô Nghi Thừa.
Lúc người của Kinh Triệu phủ kéo nữ tử này đi, cũng không biết nàng cụ thể là ai.
Thẳng đến khi đọc được nội dung trong thư mới biết rõ, nhưng người đã tới đây có thể đuổi về được sao?
Trước tiên là đưa tin cho Hầu phủ. Nhưng trước mặt bao nhiêu người Kinh Triệu phủ lôi người đi, cũng không thể dấu diếm hết tin tức được.
Ai biết cái này có phải là bị người ám toán hay không? Nếu như Kinh Triệu phủ làm chuyện dối trên gạt dưới, chỉ e là xui xẻo rồi.
Chỉ là thư này, vô cùng bất lợi với Tô Nghi Thừa.
Chỉ là bên ngoài, nha đầu này bởi vì bị đuổi cho nên sinh lòng oán hận mới trả thù gia chủ.
Nhị thiếu phu nhân Lý thị cũng hoảng hồn, nhưng nàng chắc chắn: "Nha đầu kia nói là mình không biết chữ mà.”
Mà sau khi khám nghiệm tử thi buổi trưa, lại xác nhận một chuyện, lúc nha đầu kia chết đã mang thai hai tháng.
Lúc này đây càng khiến cho người của Tô gia nhức đầu.
Theo góc nhìn tiểu nhân thì chính là Nhị thiếu phu nhân Lý thị ghen ghét đuổi nha đầu gian díu với Nhị công tử đi, khiến cho nha đầu tự vẫn.