Chương 150: Lượn quanh một vòng(3)
Người trong cung, trùng có trùng đạo, chuột có chuột đạo. Chỉ có điều ngày thứ ba, những thái giám kia đã bị điều đến khố phòng chuyên quản hương nến hầu hạ.
Mà Khổng Dương cũng lấy lý do ngã chân mà từ chức.
Rất nhanh Tạ thái giám và Khổng Dương cảm tạ Tô Nam Thừa không dứt, điều này nói sau.
Hành động thanh lý Đông cung của hoàng đế rất nhanh đã diễn ra.
Đầu tiên là những kẻ thân cận nhất với Thái tử. Bọn thái giám hầu hạ Thái tử, tất cả đều bị kéo ra ngoài đánh roi.
Thái giám thiếp thân thứ nhất của Thái tử là Trịnh thái giám trực tiếp bị đánh chết.
Đám người còn lại cũng bị thương không nhẹ, cũng không cho trở về hầu hạ. Toàn bộ đã đổi thành người mới.
Sau đó, chính là thuộc thần Đông cung.
Tả Xuân phường Ngũ phẩm đại học sĩ trực tiếp bị điều đi địa phương.
Ti Kinh cục Trịnh đại nhân giáng hai cấp quan, cũng dời khỏi Đông cung.
Mã đại nhân cũng đã từng đối xử với Tô Nam Thừa không tệ, từ Chính Ngũ phẩm xuống thành Tòng Ngũ phẩm, dời khỏi Tả Xuân phường.
Những người khác nhẹ nhất là đổi đi nơi khác, nặng nhất là giáng liền mấy cấp quan.
Thuộc thần bên người Thái tử xem như đã hoàn toàn thay máu.
Thị vệ Đông cung cũng là một lần thay đổi lớn, đưa vào ngục định tội hơn bốn mươi người.
Không còn cách nào, Tưởng Nam chính là thị vệ, hắn ta xảy ra chuyện, vậy chắc chắn sẽ liên lụy đến một đống người.
Trên lý luận mà nói, Thái tử không có khả năng chỉ có những người này. Thuộc thần là thuộc thần, đại thần trong triều vẫn ủng hộ Thái tử.
Nhưng thành viên tổ chức bên người không có, mới đổi tới thì rất khó cam đoan về độ trung thành.
Trong thời gian ngắn, rèn luyện cũng tốn sức.
Có thể nói, không phế Thái tử, nhưng cũng đã phế.
Bệ hạ đã rút hết một nửa nanh vuốt của hắn.
Triều thần đã không còn gì để nói, Đông cung xuất hiện một mật thám dạng này. Thái tử còn phái người đi giám thị bệ hạ, hai đại tội trạng giáng xuống.
Phán một cái là Thái tử cai quản cấp dưới không nghiêm, không thể phân biệt được trung và gian, là tuyệt đối không quá đáng.
Hoàng đế ra tay, là đổi những người vô dụng bên cạnh Thái tử đi, nói là chuyện nhỏ, là lão tử quản người thay cho nhi tử.
Ai còn có thể nói gì?
Bây giờ hoàng đế xem như đã làm cho uy tín của Thái tử suy yếu một bước lớn.
Lúc Tô Nam Thừa lại tiến cung, đã là cuối tháng bảy.
Lúc này không đợi bệ hạ triệu kiến, hắn đã chủ động tới.
Trong Đại Khánh điện, bệ hạ gặp đại thần xong liền triệu kiến Tô Nam Thừa vào hậu điện.
“Vi thần khấu kiến bệ hạ.”
“Đứng lên đi, lâu rồi không đến cung thăm trẫm nhỉ.” Long đế cười ha hả, tâm tình có vẻ không tệ.
“Bẩm bệ hạ, thời gian trước vi thần nghĩ bệ hạ chắc hẳn bận rộn, không dám đến quấy rầy.”
“Ừm, không bận rộn lắm. Phía nam truyền đến tin tức, Khổng Tước thần giáo kia bắt được mấy người. Đã đưa về kinh thành. Khoảng thời gian này bọn hắn quá càn rỡ. Phải trừng trị một phen mới là điều quan trọng.” Long đế đứng dậy.
Tô Nam Thừa đáp lời: "Vâng, bệ hạ anh minh. Phí tướng quân vũ dũng.”
“Bệ hạ, Tam điện hạ tới.” Thái giám ngoài cửa nói.
Long đến ừ một tiếng: "Vào đi.”
Tam Hoàng tử tiến đến, Tô Nam Thừa vội vàng hành lễ: "Vi thần tham kiến Tam Hoàng tử điện hạ.”
“Xin thỉnh an phụ hoàng.”
Sau khi Tam Hoàng tử thỉnh an xong mới nói: "Tiểu Tô đại nhân cũng ở đây sao?”
“Vi thần không dám nhận.”
“Có chuyện gì à?” Long đế lại ngồi xuống.
Tam Hoàng tử cũng không để ý Tô Nam Thừa ở chỗ này: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần nghe nói Thái tử điện hạ bị bệnh, muốn đến thăm một chút. Chỉ có điều tới thỉnh an phụ hoàng trước.”
“Hừ, bệnh? Hắn còn có mặt mũi mà bệnh?” Long đế mất hứng.
“Phụ hoàng bớt giận, mặc dù nói chuyện này náo loạn thành như vậy, nhị ca cũng có chỗ không đúng. Nhưng nhi thần dám lấy tính mệnh ra đảm bảo, nhị ca tuyệt đối không có tâm tư khác. Xảy ra những chuyện này, nghĩ đến trong lòng nhị ca cũng rất khó chịu. Áy náy với phụ hoàng. Nhi thần đến thăm một chút, cũng là trọn vẹn tình huynh đệ.” Tam Hoàng tử nói.
Long đế lại hừ một tiếng: "Thôi, ngươi nghĩ chu đáo, vậy thì đi đi.”
Tam Hoàng tử cười đáp: "Nhi thần sẽ khuyên nhủ nhị ca thật tốt. Bất kể là thế nào, nhị ca cũng sẽ hiểu được người đã dụng tâm lương khổ thế nào.”
Tô Nam Thừa nghe lời này liền muốn thở dài.
Mỗi câu mỗi chữ của Tam Hoàng tử, tất cả đều là hãm hại Thái tử.
Sau khi Tam Hoàng tử đi, Long đế nói: "Ngươi nhìn xem, từng đứa từng đứa đều có tâm tư. Trên đời này, đến cùng là làm cha dễ hơn hay làm nhi tử dễ hơn?”
Tô Nam Thừa vội nói: "Vi thần không biết, vi thần nghĩ, nhất định là phụ thân khó làm. Một phụ thân, mấy nhi tử, từng người đều mong có được chỗ tốt của bọn hắn. Một trái tim muốn cố làm nhiều chuyện, còn phải quan tâm các hài tử. Nhất định là càng khó khăn hơn.”
“Ha ha, ngươi nói lời này trái lại là đúng trọng tâm, xem ra phụ thân ngươi cũng đối xử với ngươi rất tốt?” Long đế nói.
Tô Nam Thừa không biết lời này là ông ta thuận miệng nói, hay là thăm dò, thế là nhân tiện nói: "Vi thần là thứ tử, thân phận không hiển. Không dám so với các ca ca đích xuất, nhưng trong nhà thực ra cũng đối xử với nhi thần rất tốt. Phụ thân dạy bảo nhiều, tán dương ít. Nhưng như thế mới khiến cho các nhi tử trong nhà thành tài. Chỉ có điều dù sao nhi thần cũng là tiểu nhi tử. Phụ thân xem trọng, càng phải nghiêm khắc mới đúng.”