Chương 149: Lượn quanh một vòng(2)
Hoàng hậu than thở khóc lóc, tần phi của hậu cung không thể không cùng quỳ theo ở đó.
Không bao lâu sau, mấy vị lão vương gia, lão vương phi đã lâu không tiến cung cùng nhau tiến cung.
Đây đương nhiên là do hoàng hậu mời tới.
Sao hoàng đế có thể cự tuyệt những người này ở ngoài cửa được.
Hoàng hậu nhắc đến trưởng tử kia, thật ra chính là người mà năm đó hoàng đế thích nhất.
Đáng tiếc đoản mệnh.
Việc đã đến nước này, phế Thái tử là không thể nào, bậc thang này hoàng đế không xuống cũng không được.
Kỳ thực là tất cả mọi người đều biết một khi hoàng đế đã có ý định này, vậy thì ép buôc nhất thời là không được.
Nhưng hoàng hậu cũng chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó.
Cuối cùng, Long đế đỡ hoàng hậu tóc mai đã hoa râm dậy, thở dài: "Thôi, không dạy tốt Thái tử, trẫm cũng có trách nhiệm. Cốt bởi quá mức sủng ái. Nuôi dạy sai phương hướng.”
“Hắn là Thái tử, vốn nên có đức hạnh của Thái tử. Về sau trẫm xuôi tay, thiên hạ này chính là của hắn. Bây giờ hắn lại yếu kém như vậy, sao có thể không khiến trẫm thất vọng đau khổ được?”
“Nhưng hoàng hậu và trẫm lúc còn trẻ tình thâm, lại thêm nhóm thúc bá thẩm nương cầu xin như vậy, trẫm còn có thể làm sao? Chỉ có thể sẽ dạy bảo Thái tử. Chỉ mong sau này hắn đừng khiến trẫm thất vọng thêm.”
Những lời này, nghe thì có vẻ như tha thứ cho Thái tử, thế nhưng những từ như nuôi dạy sai phương hướng, vô năng, không có đức hạnh ép lên trên người Thái tử.
Hoàng hậu được hoàng đế vịn, tâm cũng đã lạnh, nhưng bây giờ bà không có cách nào.
Nha môn Tuyên Trấn Phủ Ti, Tô Nam Thừa ngồi uống trà. Hắn đưa tới mô hình của nhóm hình cụ cuối cùng.
“Nói như vậy, tổ phụ nhà ngươi thật ra cũng không cao hứng lắm?” Lạc Xuyên Hiền bắt chéo chân uống trà, lời nói này mang theo chút ý cười.
“Đến cùng cũng là lão hồ ly.” Tô Nam Thừa nói.
“Đây chính là tổ phụ và phụ thân ngươi, sao Nam Thừa lại nói năng tùy tiện vậy?”
Tô Nam Thừa cũng cười: "Không phải đã sớm nghe nói là lăn lộn với tiểu Hầu gia sao?” Giữa người với người cũng có duyên phận.
Tô Nam Thừa cảm thấy, mặc dù nói hai người là quan hệ lợi dụng, những cũng là quan hệ thấy nhau không thấy phiền.
Ngay từ đầu vào lúc chưa quen thuộc, quả thực là ấn tượng với tiểu Hầu gia không tốt, chỉ có điều về sau đã biết mình phạm vào chủ nghĩa nhìn mặt mà bắt hình dong sai lầm.
“Đùa là đùa, đích tôn trong nhà cũng có hai vị huynh trưởng đích xuất, tiền đồ của mình, mình phải tự lo.” Tô Nam Thừa dừng ý cười: "Quả thực không phải là nói lung tung với tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia không thích Tam điện hạ, ta cũng không thích.”
Lúc mới đầu Tam Hoàng tử mang đến cho hắn cảm giác không phải là rất tốt.
Hơn nữa tiền đồ của Tam Hoàng tử chưa chắc đã xán lạn.
Thiên hạ bây giờ loạn như vậy, ai biết về sau sẽ như thế nào? Làm gì phải đến chết cũng dán vào một vị Hoàng tử nào đó như vậy?
Hoàng thất này, hắn cũng chẳng thèm để ý.
Chỉ có điều tiểu Hầu gia thì không phải vậy, hắn ta vừa sinh ra đã là người của hoàng thất, chỉ là hắn ta không thích Tam Hoàng tử, cũng không coi trọng Thái tử.
Cho nên phương diện này, lập trường của hai người không giống nhau, Tô Nam Thừa cũng sẽ cẩn thận an trí tâm tư cho mình là được.
“Nếu như có chuyện có thể sẽ nói sớm cho ngươi.” Lạc Xuyên Hiền đặt chén trà trong tay xuống khay trà: "Bệ hạ lần này có thể không phế Thái tử, nhưng cũng không thể nào cứ bỏ qua như vậy. Thủ hạ của Thái tử sẽ bị đổi một nhóm.”
Tô Nam Thừa gật đầu: "Đa tạ tiểu Hầu gia chỉ điểm. Làm cộng sự với tiểu Hầu gia đã lâu, lại không có tin tức gì có thể thông báo, ta rất là áy náy.”
“Thế thì không cần, Tuyên Trấn Phủ Ti là đề nghị của ngươi, không có đề nghị của ngươi, ta cũng không nghĩ tới. Huống hồ, vẫn là có tin tức, dù không phải là tin tức gì hữu dụng. Ngươi ta chỉ vừa mới đặt chân mà thôi.” Lời này của Lạc Xuyên Hiền cũng là thật lòng.
Tô Nam Thừa gật đầu cười một tiếng: "Ý của tiểu Hầu gia, Nam Thừa đã hiểu rồi.”
Sau khi hai người tách ra, Tô Nam Thừa liền quay về bàn giao việc phải làm.
Nếu đã nói rõ ràng với tiểu Hầu gia, Tô Nam Thừa cũng biết là mình nên làm gì.
Mình vốn là người của Tả Xuân phường, bây giờ bệ hạ muốn xử lý Đông cung, hắn cũng không thể đụng tới.
Miễn lại rước họa vào thân.
Chỉ có điều, Tô Nam Thừa khó hiểu nói với Lý Xuân Giác: "Ta thấy việc này của Đông cung còn chưa xong, nếu như ngươi có ai giao hảo ở đó, có thể tới nhắc nhở chút. Sợ là Thái tử điện hạ không sao, nhưng người phía dưới thì khó nói đấy.”
Lý Xuân Giác cũng là người thông minh, nháy mắt đã hiểu: "Đại nhân nhắc nhở chí phải, những người khác cũng không sao, lúc trước thấy có vẻ Khổng Dương đại nhân có thể dùng được? Mặc dù người này có vẻ hơi khéo đưa đẩy nhưng cũng đáng tin.”
Tô Nam Thừa gật đầu: "Ngươi xem thế nào là được.”
“Ài, còn có nữa... Nếu như người bên cạnh Thái tử điện hạ, có khả năng xảy ra chuyện nhất chính là những thiếp thân hầu hạ. Nếu như đại nhân có thể đề điểm mấy phần, vậy sau này nói không chừng có thể dùng đến.”
Tô Nam Thừa hơi động lòng: "Ngươi nói đúng lắm.”
“Lúc trước Đông cung có vị công công họ Tạ, xưa nay đối xử với những quan nhỏ như chúng ta không tệ, đại nhân xem... tiểu nhân có nên nhắc nhở hắn chút hay không?” Lý Xuân Giác rất rõ vị Tạ công công này lúc trước đối xử với đại nhân nhà mình cũng không tệ.
Tô Nam Thừa gật đầu cười khẽ: "Được, việc này làm phiền ngươi.”
Quả nhiên, mang theo ai cũng không phí công.
Lý Xuân Giác không phải là người xông pha chiến đấu, nhưng hắn ta đầy đủ chu toàn.