Chương 148: Lượn quanh một vòng
Tô Nam Thừa cảm thấy hắn ta hơn phân nửa là có bệnh. Sinh sai giới tính rồi à?
“Nam nhi bây giờ từng trải có kinh nghiệm không tệ.” Thành Khang Hầu nói.
Tô Nam Thừa đứng dậy: "Đa tạ tổ phụ dạy bảo, đều là tổ phụ và các ca ca dạy dỗ tốt.”
“Ừm.” Thành Khang Hầu ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
“Trước mắt, bệ hạ đang cơn thịnh nộ, chỉ có điều chuyện phế lập không nhỏ. Không dễ như vậy.” Thành Khang Hầu nói.
“Chỉ là phần mở đầu như vậy, phía sau ắt còn chuyện phát sinh.” Tô Anh Cừ lắc đầu.
Bầu không khí Tô gia tổng thể mà nói thì tốt, dù sao hoàng đế phế Thái tử, không phải phế Tam Hoàng tử.
Tô Nghi Thừa thấy mọi người trầm mặc, lại nói: "Như vậy... Không phải là chuyện tốt sao?”
Thành Khang Hầu thoáng nhìn qua hắn ta, không đáp lời, chỉ nói với mấy huynh đệ Tô Anh Cừ: "Bọn nhỏ trong nhà, các ngươi đều phải nhắc nhở, ngày sau ra ngoài phải nhớ chú ý ngôn từ và hành vi. Nhất là nếu như gặp con cháu Lý gia, phải biết nhượng bộ.”
“Vâng, phụ thân xin hãy yên tâm.” Mấy người Tô Anh Cừ nói.
Tô Nghi Thừa biết mình lại nói sai, không nói gì. Mấy tiểu bối đi trước, trưởng bối vẫn còn chuyện phải nói.
Sau khi rời khỏi thư phòng, Tô Nghi Thừa không phục, liền nhìn Tô Cẩm Thừa: "Đệ nói sai chỗ nào? Tam điện hạ muốn tiến thêm một bước, như bây giờ chẳng phải tốt sao?”
Tô Cẩm Thừa nhíu mày: "Mới bảo đệ cửa miệng không có người trông coi, lại nói bậy tiếp?”
“Ta nói rồi thì sao, huynh là ca ta, hắn là đệ đệ ta. Còn có mấy người các ngươi có ai dám đi nói lung tung.”
Mấy người các ngươi, ý nói mấy gã sai vặt.
Bọn sai vặt liên tục cúi đầu làm bộ không nghe thấy.
Tô Cẩm Thừa nhìn hắn ta mà thở dài: "Ngươi nghĩ như vậy, bên ngoài không nghĩ vậy sao? Bệ hạ vì sao lại muốn... Bây giờ ngươi nói vậy là cái gì?”
Hắn ta mờ ám không nói đến ba chữ phế Thái tử kia.
“Bởi vì Thái tử muốn gài người đến chỗ bệ hạ mà, Tam điện hạ đâu có làm như vậy?”
“Lão thất, đệ nói chút đi.” Tô Cẩm Thừa nói.
Tô Nam Thừa quay đầu: "Sao cơ?”
“Đừng giả ngốc, bảo đệ nói thì nói đi.” Tô Nghi Thừa trừng mắt.
Tô Nam Thừa thở dài: "Đệ đệ lý giải là, bệ hạ giờ đang thịnh nộ, là bởi vì Thái tử an bài người vào bên cạnh ông ta, đây là ngấp ngé và ngầm quan sát. Vậy nếu như Tam điện hạ hiện tại đồng tình với việc này, lại sẽ lộ ra hắn vội vàng. Cũng ngấp nghé... Vậy sẽ giống như Thái tử.”
Lúc này Tô Nghi Thừa mới hiểu rõ, nhíu mày không nói.
Tô Nam Thừa nói: "Không còn sớm nữa, muỗi nhiều, các ca ca hay là cứ trở về sớm đi.”
Tô Cẩm Thừa gật đầu.
Sau khi ba người chia ra, Tô Cẩm Thừa thở dài: "Sau này đệ nói ít thôi, chưa từng dùng não à?”
Tô Nghi Thừa vẫn không phục: "Ta cũng muốn biết, Lạc Xuyên Hiền không sợ Thái tử và hoàng hậu trả thù sao? Nếu như không phế bọn họ sẽ không ghi thù sao?”
Tô Cẩm Thừa hừ lạnh một tiếng: "Trả thù? Vậy hắn sẽ chỉ chết càng nhanh. Ngày sau đệ phải cẩn thận, Tuyên Trấn Phủ Ti không thể trêu vào đâu.”
Tô Nghi Thừa chợt nhớ đến quan hệ của Tô Nam Thừa và tiểu Hầu gia không tệ: "Lão thất và Lạc Xuyên Hiền trái lại có chút quan hệ, huynh còn nhớ rõ không?”
Tô Cẩm Thừa nào chỉ nhớ kỹ? Hắn ta đơn giản là khó giải thích được.
“Lão Thất... Vẫn là có chút vận làm quan.”
Tô Nghi Thừa hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường, nhưng cuối cùng không nói gì nữa.
Trong thư phòng ở tiền viện, cuối cùng Thành Khang Hầu chỉ để lại trưởng tử.
“Việc này trước mắt không thể thành, sớm muộn cũng sẽ thành. Chỉ có điều, bây giờ phế Thái tử, không có chỗ tốt nào với Thái tử và Tam Hoàng tử. Tốt nhất là cứ chờ thêm mấy năm.”
Tô Anh Cừ nhíu mày: "Nhưng bây giờ bệ hạ tức giận như vậy, nếu như lại không có chuyện gì, chỉ sợ bệ hạ cũng không muốn đợi.”
Bọn họ không là tiểu hài tử, tất nhiên rõ ràng cái tốt của vị trí Thái tử.
“Ngươi về dạy dỗ con cái cho tốt, chúng ta sủng ái Nghi nhi, hắn không thể không hiểu chuyện được. Nhỏ hơn hắn còn hiểu.” Thành Khang Hầu khẽ nói.
Kỳ thực Thành Khang Hầu cũng rất thích đứa cháu này, mặc dù biết đầu óc nó hơi đần, nhưng làm người ai cũng vậy, ai cũng thích những đứa trẻ xinh xắn giỏi nói ngọt.
Hài tử mà.
Đương nhiên, coi trọng nhất vẫn là đích trưởng tôn Cẩm Thừa.
“Vâng, là nhi tử không dạy bảo tốt.” Tô Anh Cừ nói.
“Thôi, cũng là tổ mẫu hắn làm hư hắn. Cũng may Cẩm Nhi từ nhỏ đã thông minh ổn trọng. Nam Nhi bây giờ cũng không tệ.” Đối với đích trưởng tôn và mấy tôn tử này, Thành Khang Hầu về tổng thể mà nói vẫn hài lòng.
Lần này, kịch hoàng đế phế Thái tử cuối cùng cũng không thể thành công.
Bởi vì ngày hôm sau, hoàng hậu đã quỳ gối ở trước Đại Khánh điện, nói là không dạy bảo tốt Thái tử.
Trên đầu nàng một cái trâm hoàn cũng không có, mặc một thân bạch y chịu tội.
Than thở khóc lóc, nói đều là do mình không tốt.
Cũng thừa nhận lần này Thái tử có lỗi: "Chỉ vì những năm nay Thái tử luôn luôn sai. Lặp đi lặp lại bị bệ hạ quả trách trái tim của nhi tử cũng tan nát rồi. Không biết phải làm sao để hiếu thuận với phụ thân cho tốt. Cho nên làm chuyện sai lầm, tuyệt đối không dám ngầm theo dõi bệ hạ. Chỉ là muốn hiếu thuận phụ thân thôi.”
“Cầu xin bệ hạ tha thứ. Trưởng tử của thần thiếp và bệ hạ chết yểu, năm đó bệ hạ cũng đau lòng tột độ. May mắn thần thiếp còn có một đứa con trai. Nếu như hài tử này không được dạy dỗ tốt, nhất định là do thần thiếp không nỡ làm một mẫu thân nghiêm khắc. Mong bệ hạ trách phạt thần thiếp, đừng nên trách tội Thái tử.”