Chương 147: Đen đủi(3)
Trong điện, Lạc Xuyên Hiền vẫn đang quỳ: "Bệ hạ bớt giận, Thái tử điện hạ tuyệt đối không dám bất kính.”
“Hừ, phái người giám thị trẫm, hắn muốn biết cái gì? Còn muốn làm cái gì? Có phải là muốn thừa dịp trẫm ngủ mà giết chết trẫm hay không? Trẫm chết rồi, vậy hắn sẽ làm hoàng đế.” Nộ khí của Long đế không hề giảm đi, nghe lời này, càng tức giận hơn.
“Bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể.” Lạc Xuyên Hiền vội nói.
“Tào Đắc Lộc, ngươi đến hậu cung truyền lời, hoàng hậu thất đức, giáo dưỡng bất thiện, dẫn đến Thái tử càng thêm ương bướng, phạt nàng bế quan hối lỗi.”
Tào Đắc Lộc không dám nói gì, nhưng bước chân lại do dự.
Không phải là hắn đồng tình với hoàng hậu, mà là lúc này tất cả mọi người đều do dự.
Hoàng hậu khác với người khác, hoàng đế không thể tùy tiện phạt.
Một câu này có lẽ sẽ làm kích phát dây nổ trên tiền triều.
Lại có người trong nước từ xưa đến nay đều khuyện giải, cho nên dù là thái giám cũng muốn khuyên một chút.
Như thế mới lộ ra hắn ta cân nhắc vì đế hậu: "Bệ hạ, hoàng hậu nương nương xưa nay cung kính...”
“Đúng vậy, bệ hạ bớt giận, hoàng hậu nương nương tất nhiên không biết việc này.” Lạc Xuyên Hiền nói.
“Đi!” Long đế khoát tay.
Tào Đắc Lộc đành phải khó xử mà đi.
Trong cung bắt đầu sôi sùng sục lên, bệ hạ muốn phế Thái tử, còn phạt hoàng hậu.
Tất nhiên là tin tức này không che giấu được. Tất cả những người có tư cách tiến cung đều tiến cung cầu tình cho hoàng hậu và Thái tử.
Mặc kệ trong lòng nghĩ gì, ai cũng không thể không cầu tình lúc này.
Nhưng lần này Long đế thực sự tức giận, cũng là lần đầu tiên tuyên bố phế Thái tử.
Đây cũng là lần đầu tiên người trong triều biết đến Tuyên Trấn Phủ Ti đến cùng là thiết diện vô tư như thế nào.
Lạc Xuyên Hiền xem như đã hoàn toàn đắc tội Thái tử, nhưng đây cũng là một bước bọn họ không thể bước ra.
Cũng là bởi vậy, bọn họ đã hoàn toàn thành thần tử tách biệt.
Trong Nhân Minh cung, hoàng hậu nghe hoàng đế răn dạy và trách phạt, lúc ấy người liền đứng không vững.
Hoàng hậu không so được với quý phi, bà đã gần đến tuổi chầu trời rồi, đã là người già thật rồi.
Lúc bà còn trẻ, tất nhiên là xinh đẹp. Không phải vậy cũng sẽ không có cơ hội làm hoàng hậu.
Thế nhưng năm tháng trôi qua, vẻ mỹ mạo của bà cũng chịu không nổi thâm cung mài mòn. Đã sớm không còn lưu lại nữa.
Bà cũng đã gần hai mươi năm rồi chưa từng thị tẩm.
Bây giờ Thái tử chính là tất cả của bà, bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy, sao bà có thể chịu đựng được.
Nhà mẹ bà cũng không có gì để ỷ vào, như quý phi Tô gia, không có quý phi cũng còn Hầu phủ liền có công lao.
Cho dù quý phi xảy ra chuyện, Tô gia cũng có thể đứng vững không ngã, cũng có thể có tiếng nói.
Nhưng nhà mẹ đẻ hoàng hậu đi lên từ tầng chót. Là loại quý tộc vô dụng nhất kia.
Có hoàng hậu mới có bọn họ, cho nên một khi Thái tử và Hoàng hậu xảy ra chuyện, bọn họ không thể nói được câu nào.
Hoàng hậu rất rõ điểm này, bây giờ chỉ có thể chờ đợi lão thần trong triều.
Thái tử chính là Hoàng Thái tử chính đáng, chiêu cáo thiên hạ rồi mới lập lên.
Mặc dù hoàng đế đã sớm không còn sủng ái Lý hoàng hậu, nhưng năm đó quả thực rất yêu thích. Lúc chưa có quý phi, hoàng hậu chính là người mà năm đó bệ hạ thích nhất.
Cho nên những năm gần đây, cho dù ông ta không hài lòng về Thái tử thì cũng không giận chó đánh mèo lên hoàng hậu.
Thế nhưng bây giờ đã khác rồi.
Chuyện này xem như là ranh giới cuối cùng của Long đế.
Triều thần tiến cung, vừa khóc vừa quỳ cầu xin, dù sao cũng muốn đè xuống tâm tư muốn phế Thái tử hiện tại của bệ hạ.
Chỉ có điều bệ hạ cũng không thay đổi, chỉ nói bảo Thái tử ở trong Đông cung chịu tội.
Ban đêm, cả nhà Thành Khang Hầu quay về phủ, ở ngay trong thư phòng nói chuyện trao đổi.
Mấy người Tô Nam Thừa cũng qua đó.
Hầu gia và mấy nhi tử đều mặc quan phục, chỉ là mũ quan đã cởi xuống.
Mấy người Tô Nam Thừa thỉnh an sau đó ngồi ở bên dưới.
Các trưởng bối tất nhiên là mệt muốn chết, chủ yếu là phụ tử Thành Khang Hầu và Tô Anh Cừ là quỳ suốt quá trình.
Lúc này nhận lấy nước trà đưa tới uống xong mới chậm rãi nói chuyện.
“Chuyện hôm nay đều đã nghe nói chưa?” Thành Khang Hầu mở miệng cuống họng có chút khàn.
Đám người đáp vâng, đều nói đã biết.
Tô Cẩm Thừa nói: "Tuyên Trấn Phủ Ti này cũng thật lợi hại, Tiểu Hầu gia cũng thật có can đảm báo lên. Trưởng Công chúa và Quân Nghĩa Hầu đều mặc kệ sao?”
“Hừ! Lạc Xuyên Hiền cũng vì thấy mấy năm nay Thái tử không ổn? Nếu đổi lại là người khác, khẳng định hắn không dám nói.” Tô Nghi Thừa nói.
“Theo ta thấy, tiểu Hầu gia không phải là dạng người như vậy, cũng xem như là đứng đắn.” Tô Nam Thừa nói.
“Đứng đắn gì chứ? Trừ phi lần này thực sự phế được Thái tử, nếu không thì...”
“Ngậm miệng!” Thành Khang Hầu ném chén tràn vừa để trên bàn xuống, lộp bộp một tiếng: "Cửa miệng không có người trông coi sao? Gì cũng dám nói?”
“Tổ phụ dạy phải.” Tô Nghi Thừa vội vàng đứng dậy.
“Được rồi, ngồi xuống đi. Nói thì suy nghĩ trước rồi hẵng mở miệng.” Thành Khang Hầu nói.
“Vâng.”
Tô Nghi Thừa ngồi xuống còn hung dữ trừng mắt liếc Tô Nam Thừa.