Chương 146: Đen đủi(2)
Ngay lúc này, Phương Niên lại đem tới cho hắn một tin tức.
“Chúng ta thẩm vấn mấy thái giám trong cung thu được một tin tức.” Phương Niên hung phấn: "Một thái giám trong đó, đúng là được Đông cung an bài ở trong Đại Khánh điện của bệ hạ.”
“Người của Thái tử?” Tô Nam Thừa có chút ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, mới đầu hắn không chịu nói, nhưng ở dưới đại hình đã nhận tội. Các đại nhân phái người đi điều tra ở quê hắn, quả nhiên huynh đệ cháu chắt của hắn đều sống rất tốt. Cháu trai cũng được nhận làm con thừa tự cho hắn. Cả nhà hắn đều là nông dân, sao có thể giải thích được tiền kia từ đâu mà tới. Từng khoản từng khoản lại không ít.”
“Cho dù là người của Thái tử, Thái tử sẽ để lại nhiều chứng cứ như vậy sao?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Cái này hẳn là lỗi của hắn, vốn bên chỗ Thái tử điện hạ cũng không ban thưởng cho người nhà của hắn. Là hắn mỗi năm cho tiền hai lần, cái này đều tra ra được. Tuy nói đây là phục vụ ở Đại Khánh điện, nhưng cũng không thể hầu hạ thân cận bệ hạ. Nhưng nếu bệ hạ biết được khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.”
Đó là tất nhiên. Hoàng đế ghét nhất bị dòm ngó.
Thái tử rõ ràng quá đen đủi.
Phải nói là các Hoàng tử muốn sắp xếp tai mắt vào trước mặt hoàng đế cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng Thái tử lại không may, bị nắm thóp rồi.
Chuyện trước mắt còn chưa rõ ràng, bây giờ lại bị thế này, không có được chuyện gì tốt đẹp.
Hoàng đế vốn còn đang muốn phế Thái tử nữa, cái này chỉ sợ càng nghĩ đến càng muốn làm hơn.
Sau khi Phương Niên đi, Tô Nam Thừa liền bắt đầu suy nghĩ trong chuyện này hắn có thể làm những gì.
Bất kể như thế nào, tình cảnh của Thái tử bây giờ xem như là đã ở mức tồi tệ nhất.
Quả nhiên, Lạc Xuyên Hiền đem những thứ này đến ngự tiền, bệ hạ xem xong liền giận dữ: "Nghịch tử! Nghiệt chướng! Gọi nghịch tử kia tới cho trẫm. Hắn muốn làm gì?”
Lạc Xuyên Hiền cũng không thể đi, bị bắt ở đó chờ Thái tử đến.
Lúc Thái tử đến cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bị hoàng đế tát cho một phát nổ đom đóm mắt.
Hắn ta cúi đầu quỳ rạp xuống: "Phụ hoàng bớt giận, nhi thần không biết là đã phạm vào tội gì.”
Nói xong, cũng nhìn thấy chữ trong tờ khai, trong lòng lộp bộp một cái.
Thái giám trong cung bị bắt đều có liên quan đến Cấm Châu.
Ngàn vạn không nghĩ tới, lại có một kẻ là người của Thái tử.
Báo cáo của Lạc Xuyên Hiền có ý là, thái giám này không có quan hệ gì với Cẩm Châu kia lắm, nhưng mà lại nhận bạc hỗ trợ nhìn chằm chằm vào trong cung.
Nhưng hắn ta thực ra lại là người của Thái tử.
Cho nên Thái tử không thể nói rõ được.
“Ngươi nói rõ cho trẫm, ngươi phái người đến giám thị trẫm là muốn làm gì?”
Hoàng đế lên cơn thịnh nộ, dáng vẻ kia như là một lời không hợp liền muốn đánh chết Thái tử.
Thái tử còn có thể thế nào? Kế trước mắt, chỉ có thể liều chết không nhận.
“Phụ hoàng, nhi thần oan uổng! Nhi thần không biết gì cả.”
“Ngươi nói là Hiền Nhi oan uổng ngươi? Hãm hại ngươi hay sao?” Long đế giận dữ.
“Phụ hoàng, nhi thần không dám có ý này, Lạc thống lĩnh sẽ không hãm hại nhi thần, chỉ là thái giám chịu hình này sợ là vu cáo lung tung, không thể tin hoàn toàn đâu mà phụ hoàng!”
“Làm càn! Chuyện cho tới bây giờ còn dám nói bậy, cho dù hắn bị đánh vu cáo lung tung cho ngươi, chẳng lẽ người nhà hắn cũng giống vậy? Hiền Nhi đã dẫn người nhà hắn đến kinh thành, lần lượt thẩm vấn. Hôm nay trẫm hỏi ngươi, ngươi nhận hay không nhận?” Long đế vỗ bàn.
Thái tử đương nhiên là chết cũng không thể nhận: "Phụ hoàng, nhi thần oan uổng, nhi thần oan uổng mà.”
“Tốt, tốt, tốt! Ngươi vậy mà mạnh miệng. Người đến, đưa Thái tử về Đông cung, truyền ý chỉ của trẫm, Thái tử điên cuồng vô đạo, nhòm ngó trẫm, uy hiếp trẫm, bất hiếu vô năng, lập tức triệu các thần tử vào cung, trẫm muốn phế Thái tử.”
“Phụ hoàng!” Thái tử kinh hãi, thét vỡ cả giọng. Cả người như bị sét đánh.
“Bệ hạ cân nhắc, việc này có lẽ còn ẩn tình, là thần chưa tra ra cũng không biết chừng. Mong bệ hạ suy nghĩ lại.” Lạc Xuyên Hiền tranh thủ thời gian quỳ xuống.
Bất kể là như thế nào, lời này của hắn cũng phải nói.
“Ngươi đương nhiên phải tiếp tục tra, chỉ là trẫm không thể để cho người kiểu này làm Thái tử.” Long đế khoát tay: "Ngươi còn chưa cút?”
“Phụ hoàng, nhi thần oan uổng, phụ hoàng!” Thái tử kinh hãi, quỳ gối tới ôm chân hoàng đế: “Phụ hoàng, nhi tử một lòng chỉ có phụ hoàng, phụ hoàng...”
Bọn thái giám hai mắt nhìn nhau không dám đi tới, Long đế lại đá Thái tử một cước: "Cút!”
Một cước này không nặng, nhưng Thái tử vẫn thuận thế ngã về phía sau: "Phụ hoàng! Phụ hoàng muốn oan uổng chết nhi thần sao?”
Thanh âm của hắn thê lương, vô cùng khiến cho người ta động lòng.
Tay Long đế dừng lại, nhưng vẫn bảo người kéo hắn ra ngoaì.
“Điện hạ, bệ hạ nhất thời nóng giận thôi. Quần thần cũng sẽ khuyên can, ngài đừng lo lắng.” Tào Đắc Lộc vừa vịn Thái tử ra ngoài vừa nói.
“Quả thực là đang vu oan, Tào công công cũng biết ta mà.” Thái tử bắt lấy tay của Tào Đắc Lộc.
“Vâng, vâng, vâng, nô tỳ cũng biết. Điện hạ đi về trước đi, nô tỳ cũng sẽ trần tình vì điện hạ.” Tào Đắc Lộc vô cùng chân thành nói.
Lúc này trong lòng Thái tử đã đại loạn, biết dây dưa nữa cũng vô dụng, đành phải đi trước.