Chương 145: Đen đủi

Chương 145: Đen đủi

Đùa với tiểu nha đầu xong, tâm trạng của Tô Nam Thừa cũng tốt hơn nhiều. Ngay cả đồ ăn cũng ăn nhiều hơn chút.

Ngày hôm sau, nha môn Công bộ không phát sinh chuyện gì cả.

Nhưng Hộ bộ cách vách lại bận muốn chết.

“Lương thảo không đủ, đại quân mỗi ngày đều phát sinh thêm chi phí sinh hoạt, đủ thế quái nào được? Bây giờ kiếm quân lương khiến cho não muốn to ra. Nghe nói đám người bên Hộ bộ bận đến độ chân không chạm đất, ngày nào cũng tính sổ sách.” Triệu đại nhân đặt chén trà trong tay xuống nói.

“Thứ này, không có chính là không có, sao có thể tính ra được?” Một vị đại nhân khác lắc đầu nói.

“Cho dù tính không ra. Nhưng tính ra được có thể tiết kiệm từ đâu mà.” Triệu đại nhân nói.

Tô Nam Thừa lắc đầu: "Không biết phải bắt đầu tiết kiệm từ đâu, nhưng mà khổ là bách tính.”

Triệu đại nhân cũng thở dài: "Ai nói không phải chứ? Cũng may hai năm nay không có tai họa gì, nếu không...”

Quốc gia rộng lớn, một chút tai họa không tính là gì, ví như tuyết tai năm ngoái cũng không thể tính là đại sự gì.

“Chuyện phía nam này, bây giờ cũng không có kiến giải sao? Khổng Tước thần giáo này không ngừng náo loạn, phía nam cũng không yên ổn. Việc thu thuế năm nay không phải cũng ảnh hưởng sao?” Triệu đại nhân nói.

Mấy người đều gật đầu.

Lương thảo không đủ, đây là vấn đề rất nghiêm trọng.

Chuyến lương thảo đầu tiên đã đưa đi, nhưng nếu muốn đánh trận, đội ngũ mấy vạn người tập hợp ở Cam Dương, ngày nào chẳng phải ăn?

Binh bộ hối thúc từng ngày, Hộ bộ cũng gấp. Nhưng dù sao cũng không thể từ không sinh ra có được.

Chủ yếu là hoàng đế ngầm thừa nhận Hộ bộ có thể làm được...

Tuyển tú năm nay cũng tốn không ít bạc đâu.

Buổi chiều có nghe nói một chuyện, Chu tướng quân nhận nhiệm vụ áp tải lương thảo.

Chu tướng quân chính là người đưa dâu lúc trước. Cũng là huynh đệ của Phí Cưu.

Nhóm đầu tiên thì đủ, nhưng nhóm thứ hai hoàn toàn không đủ. Cho nên đây chính là vất vả mà chẳng được gì.

Tô Nam Thừa không đi gặp Chu tướng quân, ngược lại đi tìm Phí Cưu.

Tâm trạng Phí Cưu cũng không tốt, thấy hắn đến trái lại nói: "Uống với ta chút.’

Tô Nam Thừa lắc đầu: "Đừng uống nữa, ta đến nói chuyện với ông một lát.”

Phí Cưu cũng không kiên trì.

“Lần này Chu tướng quân đi không làm được chuyện gì, nhưng cũng không có gì nguy hiểm. Đơn giản là không được chút lợi lộc gì. Chỉ có điều bây giờ ta bắt đầu lo lắng cho Cam Dương.”

“Ông nói xem, Cẩm Châu còn có thể đoạt lại hay không?”

Chủ yếu là về sau triều đình càng khó duy trì được, nếu như quân lương vẫn cứ không đủ, có thể duy trì như hiện tại cũng là không tệ rồi.

Công thành không phải là chuyện đơn giản.

Phí Cưu lắc đầu, sắc mặt khó coi: "Ta không biết, ta chỉ sợ các tướng quân chịu hết sức, lại...”

Đúng vậy, bây giờ hoàng đế đã sốt ruột bất mãn, thời gian lâu dài càng hơn như vậy.

Giằng co nửa năm một năm nữa, Cam Dương có thể giữ hay không rất khó nói.

“Xem ý trời đi.”

Trong lòng Phí Cưu cuối cùng cũng vẫn quan tâm đến Đại Nguyên.

“Ta dự định sẽ đi Giang Nam bình loạn, đây cũng không phải là việc tốt gì, nhưng mà có thể rời khỏi chỗ này.”

Đáng nhẽ đánh trận đều có tiền, ra ngoài đánh là như vậy. Mọi người thăng quan phát tài là dựa vào cái này.

Nhưng hiện tại đã không giống, đang đánh Tây Bắc, đi Giang Nam bình loạn sẽ chẳng có mấy binh mã.

Đồng thời Khổng Tước giáo phân tán, lại giết không hết.

Đều là bách tính, chỉ cần có cá lọt lưới rất nhanh đã có thể tới nơi khác bắt đầu từ số không.

Mà cũng đều là bách tính, không có được lợi lộc gì.

“Việc này hiển nhiên cũng không phải là chuyện tốt, chỉ có điều tướng quân muốn đi cũng tốt. Nói không chừng, thu hoạch được dâu tằm trong mùa đông, có chút niềm vui ngoài ý muốn thì sao.” Tô Nam Thừa nói.

Phí Cưu gật đầu: "Ta đã trình thỉnh cầu lên rồi, chắc mấy ngày nữa sẽ có kết quả. Đi lần này, chẳng biết lúc nào có thể về kinh.”

“Đừng nói lời này, lúc nào trở về, ta đều chờ để đón tiếp tướng quân.”

Phí Cưu gật gù, hiển nhiên là tâm trạng đã khá hơn chút.

Quả nhiên, thỉnh cầu của Phí Cưu được chấp thuận. Chỉ là ông ta chỉ có thể mang từ kinh kỳ đi một ngàn người.

Nhân thủ không đủ là chắc chắn, đến địa phương kia lại điều quân ở đó.

Việc này thấy có vẻ không dễ làm.

Trước khi đi, Tô Nam Thừa đương nhiên không thể tiễn, tới tiễn sẽ khiến cho người khác nghi ngờ bọn họ.

Quan hệ của bọn họ hiện tại thể hiện ra bên ngoài chỉ là đã từng gặp lúc đưa dâu mà thôi.

Chỉ có điều trước một ngày Tô Nam Thừa đã đến tìm ông ta để tạm biệt.

Trong kinh thành dường như lập tức đi rất nhiều người.

Gần đây tiểu Hầu gia cũng vội vàng, Tuyên Trấn Phủ Ti sáng lập khiến cho bọn họ là nơi bận nhất ở trong kinh thành.

Như thế lại chỉ sót lại Tô Nam Thừa rất là an nhàn. Nhàn nhiều cũng có tí bất an.

Mục tiêu của hắn là muốn thăng quan, bây giờ thăng quan ngược lại là nhanh, nhưng Công bộ không có con đường nào thăng quan thích hợp.

Trái lại có thể được gặp hoàng đế, nhưng gặp hoàng đế cũng không thể tranh công thường yêu cầu thăng quan. Cho nên Tô Nam Thừa bắt đầu chăm chú nhớ tới việc này.

Kỳ thực năm nay hắn mới mười lăm, cũng không vội. Chỉ là tình thế này hắn không thể không gấp.